Tác giả:

Quần hộp lửng, áo phông in hình linh tinh, đây điển hình là trẻ cực trâu. Thiếu niên gầy ốm như thanh c*̉i đi trên đường. Mỗi bước đi đều nặng nề với sắc mặt vô c*̀ng ngưng trọng. Có thể nói hôm nay là ngày đen đủi với anh NGÀY TRẢ KẾT QUẢ THI. “Haiz ~, cầm kết quả thi này về chắc mẹ tức chết mất. Mình phải làm gì bây giờ?” Đi xuyên qua 36 phố phường, thanh niên nặng trĩu đi lên cầu sắt nổi tiếng nhất thành phố. Có thể bạn không biết, cầu này cấm người đi bộ. Thiếu niên c*̃ng không biết vì anh chưa bao giờ học luật giao thông đường bộ và c*̃ng chẳng bảo giờ nhìn mấy cái biển báo màu mè. Thời tiết hôm nay không tốt lắm cho việc đi bộ. Dự báo thời tiết nhắc nhở không có việc chớ ra ngoài đường. Bão đã về đến thành phố Q và đang tiến thẳng vào thành phố H. Thiếu niên c*̃ng không biết, anh đang tản bộ gió lộng kèm theo hơi nước làm anh thoải mái hơn. Thời tiết…

Chương 18: Rảnh đến nhức trứng rồi

Không Giới HạnTác giả: V4NGH03Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnQuần hộp lửng, áo phông in hình linh tinh, đây điển hình là trẻ cực trâu. Thiếu niên gầy ốm như thanh c*̉i đi trên đường. Mỗi bước đi đều nặng nề với sắc mặt vô c*̀ng ngưng trọng. Có thể nói hôm nay là ngày đen đủi với anh NGÀY TRẢ KẾT QUẢ THI. “Haiz ~, cầm kết quả thi này về chắc mẹ tức chết mất. Mình phải làm gì bây giờ?” Đi xuyên qua 36 phố phường, thanh niên nặng trĩu đi lên cầu sắt nổi tiếng nhất thành phố. Có thể bạn không biết, cầu này cấm người đi bộ. Thiếu niên c*̃ng không biết vì anh chưa bao giờ học luật giao thông đường bộ và c*̃ng chẳng bảo giờ nhìn mấy cái biển báo màu mè. Thời tiết hôm nay không tốt lắm cho việc đi bộ. Dự báo thời tiết nhắc nhở không có việc chớ ra ngoài đường. Bão đã về đến thành phố Q và đang tiến thẳng vào thành phố H. Thiếu niên c*̃ng không biết, anh đang tản bộ gió lộng kèm theo hơi nước làm anh thoải mái hơn. Thời tiết… Thiếu niên Ngọc Bách lúc này mới để ý mấy lão nhân trước mặt này đang nhìn hắn chằm chằm như hắn là một thứ gì đó rất mỹ vị. Mấy lão nhân này muốn gì ở hắn chứ. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới nơi này. Hắn chẳng quen chẳng biết ai cả thì làm sao mà có người để ý hắn đây này.“Không nên có thêm chuyện gì nữa a.” Thiếu niên thầm nghĩ. Mấy hôm nay có quá nhiều sự kiện xảy ra hắn còn chưa có tiêu hóa hết. Hiện tại SIRA bân rộn sáu tiếng đồng hồ, hắn cũng chỉ muốn tranh thu thời gian này nghỉ ngơi một chút.Tạ Văn rót cho Ngọc Bách và mình một tuần trà nói “Ai~Hiệu trưởng không biết chứ. Hai chúng tôi mới gặp nhau cách đây mười phút thôi. Tôi cũng không biết rõ ràng lắm hay là để cậu ấy tự giới thiệu đi.”“Tự giới thiệu à.” Ông lão mặc bộ chủ tịch mỉm cười nói “Nghe có vẻ vui vui. Hay là để tôi bắt đầu trước đi. Tôi là Hoàng Trung, là giáo viên đã về hưu của trường.”“Còn tôi là Tâm Lan” Bà lão mặc bộ chủ tịch lên tiếng “Cũng là giáo viên đã về hưu của trường.”“Tôi là Ngô Triết.” Viện trưởng lên tiếng “Hiện tại đang đảm nhiệm chức Viện trưởng của trường”Thiếu niên Ngọc Bách gật gù, cho đến hiện tại thì hắn cũng có thể đại khái phân biệt được ba lão nhân trước mặt. Viện trưởng mặc một bộ trang phục công sở áo trắng quần âu tóc không biết có nhuộm không nhưng thấy đen nhánh.Hoàng lão thì ngược lại tóc bạc trắng đầu trên người mặc bộ quần áo chủ tịch. Tâm lão là một lão bà tóc cũng bạc trắng và mặc quần áo chủ tịch. Nhìn hai người có lẽ nhiều tuổi hơn Viện trưởng khá nhiều.Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói. “Cháu tên là Ngọc Bách. Năm nay cháu mười lăm tuổi. Quê ở thành phố H.”“Oh~ Ngọc Bách” Viện trưởng Ngô Triết gật đầu nói “Tên nghe không tệ. Nghe Tạ Văn nói có người cầm giấy nhập học xông vào trường đừng bảo đấy là cậu nha.”Thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng đáp “Vâng. Là cháu ạ”“Cậu có thể đem giấy nhập học cho tôi coi được không?” Viện trưởng Ngô Triết mỉm cười nói.“Được a.” Nói xong thiếu niên mở ba lô ra lấy một tập văn kiện cùng giấy nhập học của nhà trường đưa cho Ngô Triết.“Ah~” Ngô Triết cầm tờ giây nhập học lên nhìn “Đúng là giấy nhập học của nhà trường phát ra. Hiện tại tiểu Bách coi như là học sinh của trường rồi”Vừa nói Ngô Triết vừa chuyển tờ giấy nhập học cho Hoàng lão. Hoàng lão đọc gật gù rồi chuyển qua cho Tâm lão. Tâm lão đọc rồi mỉm cười đưa cho Tạ Văn.“Hiện tại sẵn có tiểu Văn ở đây chúng ta làm thủ tục nhập học cho tiểu Bách luôn đi. Đằng nào cũng đang rảnh.” Ngô Triết nhìn Tạ Văn nóiThiếu niên Ngọc Bách giờ qua thực mệt mỏi lắm rồi chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngả lưng xuống đánh một giấc mà thôi. (Tiếng lòng của TG hiện tại là 11:57PM. Buồn ngủ quá rồi)Ấy mà cái ông hiệu trưởng này không buông tha. Có cái thủ tục mai làm cũng được mà ông rảnh đến nhức trứng rồi à mà hai giờ sáng bắt con nhà người ta làm thủ tục. Thiếu niên muốn khóc luôn rồi.Thiếu niên Ngọc Bách bỗng nhớ ra chiều nay trên xe khách lúc đầu cũng rất buòn ngủ. Sau khi luyện tập thổ nạp thì tinh thần sảng khoái cũng không thấy buồn ngủ nữa. “Cái này có lẽ hiện tại xài được a”Tạ Văn ngồi bên cạnh gật gù nói: “Viện trưởng nói phải, giờ tôi cũng đang rảnh chúng ta có thể làm thủ tục ngay tại đây là được rồi.”Thiếu niên lúc này gật gù tỏ vẻ đồng ý. Trong đầu thầm mắng to số thật là nhọ. Rồi bắt đầu phương pháp thổ nạp tĩnh luyện mà SIRA đã dậy trên xe khách.Hoàng lão và Tâm lão ngồi bên cạnh gật đầu nhịn cười thầm mắng Ngô Triết đúng là ác mà. Con nhà người ta vừa tới chưa kịp thở, mà lại còn tới đêm hôm nữa chứ. Hắn đã bắt sống con nhà người ta đi khai cung ngay được rồi.“Theo thủ tục thông thường thì tôi phải làm bản báo cáo rồi gửi Viện trưởng xác nhận” Tạ Văn quay sang thiếu niên Ngọc Bách nói “Nhưng hiện tại Viện trưởng ở ngay đây nên không cần phải làm báo cáo nữa. Chúng ta chỉ việc làm thủ tục đơn giản để Viện trưởng theo dõi là được rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?”“Được rồi.” Thiếu niên Ngọc Bách nói ‘Chúng ta bắt đầu thôi”

Thiếu niên Ngọc Bách lúc này mới để ý mấy lão nhân trước mặt này đang nhìn hắn chằm chằm như hắn là một thứ gì đó rất mỹ vị. Mấy lão nhân này muốn gì ở hắn chứ. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới nơi này. Hắn chẳng quen chẳng biết ai cả thì làm sao mà có người để ý hắn đây này.

“Không nên có thêm chuyện gì nữa a.” Thiếu niên thầm nghĩ. Mấy hôm nay có quá nhiều sự kiện xảy ra hắn còn chưa có tiêu hóa hết. Hiện tại SIRA bân rộn sáu tiếng đồng hồ, hắn cũng chỉ muốn tranh thu thời gian này nghỉ ngơi một chút.

Tạ Văn rót cho Ngọc Bách và mình một tuần trà nói “Ai~Hiệu trưởng không biết chứ. Hai chúng tôi mới gặp nhau cách đây mười phút thôi. Tôi cũng không biết rõ ràng lắm hay là để cậu ấy tự giới thiệu đi.”

“Tự giới thiệu à.” Ông lão mặc bộ chủ tịch mỉm cười nói “Nghe có vẻ vui vui. Hay là để tôi bắt đầu trước đi. Tôi là Hoàng Trung, là giáo viên đã về hưu của trường.”

“Còn tôi là Tâm Lan” Bà lão mặc bộ chủ tịch lên tiếng “Cũng là giáo viên đã về hưu của trường.”

“Tôi là Ngô Triết.” Viện trưởng lên tiếng “Hiện tại đang đảm nhiệm chức Viện trưởng của trường”

Thiếu niên Ngọc Bách gật gù, cho đến hiện tại thì hắn cũng có thể đại khái phân biệt được ba lão nhân trước mặt. Viện trưởng mặc một bộ trang phục công sở áo trắng quần âu tóc không biết có nhuộm không nhưng thấy đen nhánh.

Hoàng lão thì ngược lại tóc bạc trắng đầu trên người mặc bộ quần áo chủ tịch. Tâm lão là một lão bà tóc cũng bạc trắng và mặc quần áo chủ tịch. Nhìn hai người có lẽ nhiều tuổi hơn Viện trưởng khá nhiều.

Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói. “Cháu tên là Ngọc Bách. Năm nay cháu mười lăm tuổi. Quê ở thành phố H.”

“Oh~ Ngọc Bách” Viện trưởng Ngô Triết gật đầu nói “Tên nghe không tệ. Nghe Tạ Văn nói có người cầm giấy nhập học xông vào trường đừng bảo đấy là cậu nha.”

Thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng đáp “Vâng. Là cháu ạ”

“Cậu có thể đem giấy nhập học cho tôi coi được không?” Viện trưởng Ngô Triết mỉm cười nói.

“Được a.” Nói xong thiếu niên mở ba lô ra lấy một tập văn kiện cùng giấy nhập học của nhà trường đưa cho Ngô Triết.

“Ah~” Ngô Triết cầm tờ giây nhập học lên nhìn “Đúng là giấy nhập học của nhà trường phát ra. Hiện tại tiểu Bách coi như là học sinh của trường rồi”

Vừa nói Ngô Triết vừa chuyển tờ giấy nhập học cho Hoàng lão. Hoàng lão đọc gật gù rồi chuyển qua cho Tâm lão. Tâm lão đọc rồi mỉm cười đưa cho Tạ Văn.

“Hiện tại sẵn có tiểu Văn ở đây chúng ta làm thủ tục nhập học cho tiểu Bách luôn đi. Đằng nào cũng đang rảnh.” Ngô Triết nhìn Tạ Văn nói

Thiếu niên Ngọc Bách giờ qua thực mệt mỏi lắm rồi chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngả lưng xuống đánh một giấc mà thôi. (Tiếng lòng của TG hiện tại là 11:57PM. Buồn ngủ quá rồi)

Ấy mà cái ông hiệu trưởng này không buông tha. Có cái thủ tục mai làm cũng được mà ông rảnh đến nhức trứng rồi à mà hai giờ sáng bắt con nhà người ta làm thủ tục. Thiếu niên muốn khóc luôn rồi.

Thiếu niên Ngọc Bách bỗng nhớ ra chiều nay trên xe khách lúc đầu cũng rất buòn ngủ. Sau khi luyện tập thổ nạp thì tinh thần sảng khoái cũng không thấy buồn ngủ nữa. “Cái này có lẽ hiện tại xài được a”

Tạ Văn ngồi bên cạnh gật gù nói: “Viện trưởng nói phải, giờ tôi cũng đang rảnh chúng ta có thể làm thủ tục ngay tại đây là được rồi.”

Thiếu niên lúc này gật gù tỏ vẻ đồng ý. Trong đầu thầm mắng to số thật là nhọ. Rồi bắt đầu phương pháp thổ nạp tĩnh luyện mà SIRA đã dậy trên xe khách.

Hoàng lão và Tâm lão ngồi bên cạnh gật đầu nhịn cười thầm mắng Ngô Triết đúng là ác mà. Con nhà người ta vừa tới chưa kịp thở, mà lại còn tới đêm hôm nữa chứ. Hắn đã bắt sống con nhà người ta đi khai cung ngay được rồi.

“Theo thủ tục thông thường thì tôi phải làm bản báo cáo rồi gửi Viện trưởng xác nhận” Tạ Văn quay sang thiếu niên Ngọc Bách nói “Nhưng hiện tại Viện trưởng ở ngay đây nên không cần phải làm báo cáo nữa. Chúng ta chỉ việc làm thủ tục đơn giản để Viện trưởng theo dõi là được rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?”

“Được rồi.” Thiếu niên Ngọc Bách nói ‘Chúng ta bắt đầu thôi”

Không Giới HạnTác giả: V4NGH03Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnQuần hộp lửng, áo phông in hình linh tinh, đây điển hình là trẻ cực trâu. Thiếu niên gầy ốm như thanh c*̉i đi trên đường. Mỗi bước đi đều nặng nề với sắc mặt vô c*̀ng ngưng trọng. Có thể nói hôm nay là ngày đen đủi với anh NGÀY TRẢ KẾT QUẢ THI. “Haiz ~, cầm kết quả thi này về chắc mẹ tức chết mất. Mình phải làm gì bây giờ?” Đi xuyên qua 36 phố phường, thanh niên nặng trĩu đi lên cầu sắt nổi tiếng nhất thành phố. Có thể bạn không biết, cầu này cấm người đi bộ. Thiếu niên c*̃ng không biết vì anh chưa bao giờ học luật giao thông đường bộ và c*̃ng chẳng bảo giờ nhìn mấy cái biển báo màu mè. Thời tiết hôm nay không tốt lắm cho việc đi bộ. Dự báo thời tiết nhắc nhở không có việc chớ ra ngoài đường. Bão đã về đến thành phố Q và đang tiến thẳng vào thành phố H. Thiếu niên c*̃ng không biết, anh đang tản bộ gió lộng kèm theo hơi nước làm anh thoải mái hơn. Thời tiết… Thiếu niên Ngọc Bách lúc này mới để ý mấy lão nhân trước mặt này đang nhìn hắn chằm chằm như hắn là một thứ gì đó rất mỹ vị. Mấy lão nhân này muốn gì ở hắn chứ. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới nơi này. Hắn chẳng quen chẳng biết ai cả thì làm sao mà có người để ý hắn đây này.“Không nên có thêm chuyện gì nữa a.” Thiếu niên thầm nghĩ. Mấy hôm nay có quá nhiều sự kiện xảy ra hắn còn chưa có tiêu hóa hết. Hiện tại SIRA bân rộn sáu tiếng đồng hồ, hắn cũng chỉ muốn tranh thu thời gian này nghỉ ngơi một chút.Tạ Văn rót cho Ngọc Bách và mình một tuần trà nói “Ai~Hiệu trưởng không biết chứ. Hai chúng tôi mới gặp nhau cách đây mười phút thôi. Tôi cũng không biết rõ ràng lắm hay là để cậu ấy tự giới thiệu đi.”“Tự giới thiệu à.” Ông lão mặc bộ chủ tịch mỉm cười nói “Nghe có vẻ vui vui. Hay là để tôi bắt đầu trước đi. Tôi là Hoàng Trung, là giáo viên đã về hưu của trường.”“Còn tôi là Tâm Lan” Bà lão mặc bộ chủ tịch lên tiếng “Cũng là giáo viên đã về hưu của trường.”“Tôi là Ngô Triết.” Viện trưởng lên tiếng “Hiện tại đang đảm nhiệm chức Viện trưởng của trường”Thiếu niên Ngọc Bách gật gù, cho đến hiện tại thì hắn cũng có thể đại khái phân biệt được ba lão nhân trước mặt. Viện trưởng mặc một bộ trang phục công sở áo trắng quần âu tóc không biết có nhuộm không nhưng thấy đen nhánh.Hoàng lão thì ngược lại tóc bạc trắng đầu trên người mặc bộ quần áo chủ tịch. Tâm lão là một lão bà tóc cũng bạc trắng và mặc quần áo chủ tịch. Nhìn hai người có lẽ nhiều tuổi hơn Viện trưởng khá nhiều.Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói. “Cháu tên là Ngọc Bách. Năm nay cháu mười lăm tuổi. Quê ở thành phố H.”“Oh~ Ngọc Bách” Viện trưởng Ngô Triết gật đầu nói “Tên nghe không tệ. Nghe Tạ Văn nói có người cầm giấy nhập học xông vào trường đừng bảo đấy là cậu nha.”Thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng đáp “Vâng. Là cháu ạ”“Cậu có thể đem giấy nhập học cho tôi coi được không?” Viện trưởng Ngô Triết mỉm cười nói.“Được a.” Nói xong thiếu niên mở ba lô ra lấy một tập văn kiện cùng giấy nhập học của nhà trường đưa cho Ngô Triết.“Ah~” Ngô Triết cầm tờ giây nhập học lên nhìn “Đúng là giấy nhập học của nhà trường phát ra. Hiện tại tiểu Bách coi như là học sinh của trường rồi”Vừa nói Ngô Triết vừa chuyển tờ giấy nhập học cho Hoàng lão. Hoàng lão đọc gật gù rồi chuyển qua cho Tâm lão. Tâm lão đọc rồi mỉm cười đưa cho Tạ Văn.“Hiện tại sẵn có tiểu Văn ở đây chúng ta làm thủ tục nhập học cho tiểu Bách luôn đi. Đằng nào cũng đang rảnh.” Ngô Triết nhìn Tạ Văn nóiThiếu niên Ngọc Bách giờ qua thực mệt mỏi lắm rồi chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngả lưng xuống đánh một giấc mà thôi. (Tiếng lòng của TG hiện tại là 11:57PM. Buồn ngủ quá rồi)Ấy mà cái ông hiệu trưởng này không buông tha. Có cái thủ tục mai làm cũng được mà ông rảnh đến nhức trứng rồi à mà hai giờ sáng bắt con nhà người ta làm thủ tục. Thiếu niên muốn khóc luôn rồi.Thiếu niên Ngọc Bách bỗng nhớ ra chiều nay trên xe khách lúc đầu cũng rất buòn ngủ. Sau khi luyện tập thổ nạp thì tinh thần sảng khoái cũng không thấy buồn ngủ nữa. “Cái này có lẽ hiện tại xài được a”Tạ Văn ngồi bên cạnh gật gù nói: “Viện trưởng nói phải, giờ tôi cũng đang rảnh chúng ta có thể làm thủ tục ngay tại đây là được rồi.”Thiếu niên lúc này gật gù tỏ vẻ đồng ý. Trong đầu thầm mắng to số thật là nhọ. Rồi bắt đầu phương pháp thổ nạp tĩnh luyện mà SIRA đã dậy trên xe khách.Hoàng lão và Tâm lão ngồi bên cạnh gật đầu nhịn cười thầm mắng Ngô Triết đúng là ác mà. Con nhà người ta vừa tới chưa kịp thở, mà lại còn tới đêm hôm nữa chứ. Hắn đã bắt sống con nhà người ta đi khai cung ngay được rồi.“Theo thủ tục thông thường thì tôi phải làm bản báo cáo rồi gửi Viện trưởng xác nhận” Tạ Văn quay sang thiếu niên Ngọc Bách nói “Nhưng hiện tại Viện trưởng ở ngay đây nên không cần phải làm báo cáo nữa. Chúng ta chỉ việc làm thủ tục đơn giản để Viện trưởng theo dõi là được rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?”“Được rồi.” Thiếu niên Ngọc Bách nói ‘Chúng ta bắt đầu thôi”

Chương 18: Rảnh đến nhức trứng rồi