Trong phòng khám bệnh viện đa khoa trung ương thành phố S, Lạc Quốc. Vị bác sĩ trung niên đăm chiêu một hồi xong đặt bệnh án xuống mặt bàn, ông ta lắc đầu thở dài nhìn chàng thanh niên có phần điển trai phía đối diện nói: “Anh bạn trẻ, có cái gì thích ăn thì tranh thủ mà ăn, có cái thì chưa chơi thì tranh thủ chơi. Tôi có số điện thoại của mấy thực tập sinh, bọn họ cũng rất chi là xinh đẹp. Nếu cậu muốn thì tôi có thể giới thiệu cho.” Trương Tam Phong có điểm hơi tức giận, nhưng hơn hết là đầy khẩn trương lo lắng hỏi: “Bác sĩ! Nói vậy là có ý gì, tôi chỉ là bị ho tức ngực tới kiểm tra sức khỏe thôi mà.” “Ho tới thổ huyết, tức ngực tới mức tim đau co thắt lại? Không phải là nhận phong bì rồi thì cũng không ngồi nói nhảm dài dòng làm cái quái gì cả.” Trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng bác sĩ lại nhỏ nhẹ giải thích: “Đây là bệnh alako"za cực kỳ hiếm gặp, trong hơn 69 năm lịch sử y học ghi nhận, cậu chính là trường hợp thứ 96.” Trương Tam Phong như bị một tiếng sấm đánh ngang tai…
Chương 41: Hoang Đảo Sinh Tồn 11
Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế GiớiTác giả: ๖ۣۜKongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa HuyễnTrong phòng khám bệnh viện đa khoa trung ương thành phố S, Lạc Quốc. Vị bác sĩ trung niên đăm chiêu một hồi xong đặt bệnh án xuống mặt bàn, ông ta lắc đầu thở dài nhìn chàng thanh niên có phần điển trai phía đối diện nói: “Anh bạn trẻ, có cái gì thích ăn thì tranh thủ mà ăn, có cái thì chưa chơi thì tranh thủ chơi. Tôi có số điện thoại của mấy thực tập sinh, bọn họ cũng rất chi là xinh đẹp. Nếu cậu muốn thì tôi có thể giới thiệu cho.” Trương Tam Phong có điểm hơi tức giận, nhưng hơn hết là đầy khẩn trương lo lắng hỏi: “Bác sĩ! Nói vậy là có ý gì, tôi chỉ là bị ho tức ngực tới kiểm tra sức khỏe thôi mà.” “Ho tới thổ huyết, tức ngực tới mức tim đau co thắt lại? Không phải là nhận phong bì rồi thì cũng không ngồi nói nhảm dài dòng làm cái quái gì cả.” Trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng bác sĩ lại nhỏ nhẹ giải thích: “Đây là bệnh alako"za cực kỳ hiếm gặp, trong hơn 69 năm lịch sử y học ghi nhận, cậu chính là trường hợp thứ 96.” Trương Tam Phong như bị một tiếng sấm đánh ngang tai… Buổi trưa tới.Kong ra suối mang thịt rắn đã làm sạch sẽ trở về nhà gỗ.Rắn Hổ Hành có thể chế biến được rất nhiều món ăn ngon, chỉ là nguyên liệu không có, Kong chỉ có thể cuộn rắn lên một thanh gỗ dài để làm món rắn nướng chấm muối canh mì tôm.Con rắn này sống ở hoang dã, cân nặng ước chừng phải có hơn một cân.Phần da rắn được lọc ra cũng không phải là đem bỏ đi. Da rắn nướng lên rất ròn và ngon a, bỏ đi làm sao được.Kong cuốn thịt rắn và da rắn lên hai thanh gỗ nhỏ, gác lên giá đỡ rồi nhóm lửa ở bên dưới.“Em cầm hai thanh gỗ này, thỉnh thoảng xoay tròn cho thịt rắn không bị cháy nhé.”“Vâng, em hiểu rồi.” Tô Mộc Tranh quẹt nước miếng trên miệng đi cười đáp.Kong căn dặn xong liền mang phóng lớn đi vào rừng tìm rau dại.Cậu cũng không đi quá xa liền bắt gặp được một bụi cây leo. Vừa nhìn thấy chúng khiến cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại thấy hòn đảo này đến cả rau má còn có thì rau bò khai xuất hện ở đây cũng quá là điều bình thường luôn.Rau bò khai là rau rừng tự nhiên, chứa hàm lượng dinh dượng cao nên chỉ cần rửa sạch rồi luộc qua lên sẽ giữ lại được tối đa dưỡng chất có ở bên trong chúng.“Cái này mà kẹp ăn với thịt rắn nước đúng là tuyệt vời.”Dừng lại ngắt lấy một nắm lớn ngọn rau bò khai, Kong đem chúng về rửa sạch rồi luộc lên.Mười lăm phút chế biến, thịt rắn cùng hai món rau luộc đã được bày biện ra một tảng đá bằng phẳng dùng thay cho cái bàn ăn cơm.Tô Mộc Tranh hít lấy hương thơm từ thịt rắn bốc lên, không nhịn được mời một tiếng rồi nhanh tay xé lấy một miếng bỏ vào trong miệng nhai ngon lành.“Woa~ ngon quá.”Kong cười cười gắp cho cô một miếng rau nói: “Ăn kèm với rau này thử xem.”Tô Mộc Tranh gật gật đầu như gà con mổ thóc, tiếp nhận lấy phần rau bò khai ở trong lon đồ hộp rỗng của mình đưa lên mũi ngửi ngửi một cái.“Eo! Mùi ghê quá, như là mùi ở trong nhà vệ sinh công cộng vậy.”Kong: “....”Cậu biết là rau rừng có mùi nồng hơn rau trồng, nhưng dẫu vậy cũng không được đem so sánh như thế chứ, đang bữa ăn nha.“Ăn thử đi, rau này nhai một lát sẽ có vị ngọt.”Nghe xong lời giảng của Kong, Tô Mộc Tranh thoáng do dự xong vẫn nhắm mắt nếm thử.Da rắn ròn rụm, rau luộc non mềm ngọt nhẹ kết hợp với vị chua chua mằn mặn của bột canh hảo hảo. Toàn bộ trộn lẫn vào với nhau tạo thành một vị ngon bùng nổ.Tô Mộc Tranh hai mắt tỏa sáng tựa vừa mới khám phá ra được một chân trời mới. Cô nàng bất chấp hình tượng ăn uống như hổ đói.Kong cũng gắp cho Tô Mộc Tranh một ít ra má, nhưng có vẻ cô không ăn được vị đắng nên cuối cùng nồi rau má luộc toàn bộ là cậu ăn.Bữa trưa nay là bữa no nhất từ khi lênh đênh trên biển cho tới hiện tại.Nằm trong nhà gỗ xoa xoa cái bụng nhỏ đã lớn hơn một vòng, Tô Mộc Tranh cảm giác chẳng muốn đi lại nhiều, chỉ muốn ngủ một giấc tiêu hóa hai phần ba con Hổ Hành ở trong bụng.Trong khi mà Tô Mộc Tranh ngủ trưa thì Kong lại tiếp tục công việc xây dựng khu “Căn Cứ”.Nhà gỗ cách hồ nước mười mét, sau lưng mười năm mét là vách đá, trước mặt ba mươi mét là suối nước. Duy nhất điểm hở là khu ở mặt tây của nhà gỗ, hướng này đồng thời cũng là hướng đi ra bãi đá ngầm ở bờ biển.Cỏ dại, bụi rậm, cây nhỏ các loại gần nhà gỗ đều đã được thanh lý làm trơ ra nền đất.Kong việc của chiều hôm nay chính là dựng hàng rào.Chỉ có được tường rào, cộng sự che chắn kín kẽ mới khiến Kong yên tâm sinh hoạt được.Bắt đầu từ sát vách đá, Kong bắt đầu cắm cọc dựng hàng rào chạy dọc tới tận con suối. Một số cây cổ thụ cũng được cho vào nối tiếp với hàng rào tạo thành một điểm tựa cực kỳ vững chắc.Cậu còn mang thang gỗ để leo lên các cây lớn, cắt bớt cành cao và xum xuê phòng tránh gió lớn có khả năng quật đổ cây đè hỏng hàng rào.Khối lượng công việc vô cùng khổng lồ. Kong mặc dù sức lực thừa khả năng, nhưng chung quy cậu cũng chỉ có một mình. Tô Mộc Tranh là thợ phụ, chỉ làm được vài ba công việc nhẹ cũng đã rất giúp ích cho cậu.Phải mất tới sáu ngày sau thì khu căn cứ của hai cô cậu mới thành hình.Đồ ăn mang từ du thuyền tới hoàn toàn được dùng hết, những ngày này nguồn thức ăn chủ yếu của cô cậu tới từ rau rừng dại và cá bắt được ở dưới suối.Mức sống nghèo nàn này là do Kong chỉ quanh quẩn ở khu căn cứ xây dựng hàng rào cùng công trình.Ngoại trừ nhà gỗ, trong khu căn cứ còn dựng thêm nhà vệ sinh và nhà tắm.Cũng không thể mỗi lần tắm rửa đều nhảy xuống hồ được, quá là ô nhiễm nguồn nước đi.Lúc vào rừng chặt gỗ Kong cũng phát hiện ra được một gốc cây cà chua. Khỏi nói nhiều, cậu liền đào gốc mang về trồng trong mảnh vườn nhỏ sau lưng nhà của khu căn cứ. Và tính tới nay, trong vườn đã có thêm hai gốc cây chanh, một gốc cây ớt...Ba trong số ngũ đại hương vị chua, cay, mặn, đắng, ngọt đã thu thập được. Còn thiếu vị ngọt và mặn.Vị mặn, cái vấn đề này rất dễ dàng giải quyết. Chỉ cần ra biển múc nồi nước về chưng sẽ có muối.Còn vị ngọt có chút khó, Kong chưa nhìn thấy được cái tổ ong nào để hạ thủ cả.[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 12 Tháng 3 Năm 2021.][1500]
Buổi trưa tới.
Kong ra suối mang thịt rắn đã làm sạch sẽ trở về nhà gỗ.
Rắn Hổ Hành có thể chế biến được rất nhiều món ăn ngon, chỉ là nguyên liệu không có, Kong chỉ có thể cuộn rắn lên một thanh gỗ dài để làm món rắn nướng chấm muối canh mì tôm.
Con rắn này sống ở hoang dã, cân nặng ước chừng phải có hơn một cân.
Phần da rắn được lọc ra cũng không phải là đem bỏ đi. Da rắn nướng lên rất ròn và ngon a, bỏ đi làm sao được.
Kong cuốn thịt rắn và da rắn lên hai thanh gỗ nhỏ, gác lên giá đỡ rồi nhóm lửa ở bên dưới.
“Em cầm hai thanh gỗ này, thỉnh thoảng xoay tròn cho thịt rắn không bị cháy nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi.” Tô Mộc Tranh quẹt nước miếng trên miệng đi cười đáp.
Kong căn dặn xong liền mang phóng lớn đi vào rừng tìm rau dại.
Cậu cũng không đi quá xa liền bắt gặp được một bụi cây leo. Vừa nhìn thấy chúng khiến cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại thấy hòn đảo này đến cả rau má còn có thì rau bò khai xuất hện ở đây cũng quá là điều bình thường luôn.
Rau bò khai là rau rừng tự nhiên, chứa hàm lượng dinh dượng cao nên chỉ cần rửa sạch rồi luộc qua lên sẽ giữ lại được tối đa dưỡng chất có ở bên trong chúng.
“Cái này mà kẹp ăn với thịt rắn nước đúng là tuyệt vời.”
Dừng lại ngắt lấy một nắm lớn ngọn rau bò khai, Kong đem chúng về rửa sạch rồi luộc lên.
Mười lăm phút chế biến, thịt rắn cùng hai món rau luộc đã được bày biện ra một tảng đá bằng phẳng dùng thay cho cái bàn ăn cơm.
Tô Mộc Tranh hít lấy hương thơm từ thịt rắn bốc lên, không nhịn được mời một tiếng rồi nhanh tay xé lấy một miếng bỏ vào trong miệng nhai ngon lành.
“Woa~ ngon quá.”
Kong cười cười gắp cho cô một miếng rau nói: “Ăn kèm với rau này thử xem.”
Tô Mộc Tranh gật gật đầu như gà con mổ thóc, tiếp nhận lấy phần rau bò khai ở trong lon đồ hộp rỗng của mình đưa lên mũi ngửi ngửi một cái.
“Eo! Mùi ghê quá, như là mùi ở trong nhà vệ sinh công cộng vậy.”
Kong: “....”
Cậu biết là rau rừng có mùi nồng hơn rau trồng, nhưng dẫu vậy cũng không được đem so sánh như thế chứ, đang bữa ăn nha.
“Ăn thử đi, rau này nhai một lát sẽ có vị ngọt.”
Nghe xong lời giảng của Kong, Tô Mộc Tranh thoáng do dự xong vẫn nhắm mắt nếm thử.
Da rắn ròn rụm, rau luộc non mềm ngọt nhẹ kết hợp với vị chua chua mằn mặn của bột canh hảo hảo. Toàn bộ trộn lẫn vào với nhau tạo thành một vị ngon bùng nổ.
Tô Mộc Tranh hai mắt tỏa sáng tựa vừa mới khám phá ra được một chân trời mới. Cô nàng bất chấp hình tượng ăn uống như hổ đói.
Kong cũng gắp cho Tô Mộc Tranh một ít ra má, nhưng có vẻ cô không ăn được vị đắng nên cuối cùng nồi rau má luộc toàn bộ là cậu ăn.
Bữa trưa nay là bữa no nhất từ khi lênh đênh trên biển cho tới hiện tại.
Nằm trong nhà gỗ xoa xoa cái bụng nhỏ đã lớn hơn một vòng, Tô Mộc Tranh cảm giác chẳng muốn đi lại nhiều, chỉ muốn ngủ một giấc tiêu hóa hai phần ba con Hổ Hành ở trong bụng.
Trong khi mà Tô Mộc Tranh ngủ trưa thì Kong lại tiếp tục công việc xây dựng khu “Căn Cứ”.
Nhà gỗ cách hồ nước mười mét, sau lưng mười năm mét là vách đá, trước mặt ba mươi mét là suối nước. Duy nhất điểm hở là khu ở mặt tây của nhà gỗ, hướng này đồng thời cũng là hướng đi ra bãi đá ngầm ở bờ biển.
Cỏ dại, bụi rậm, cây nhỏ các loại gần nhà gỗ đều đã được thanh lý làm trơ ra nền đất.
Kong việc của chiều hôm nay chính là dựng hàng rào.
Chỉ có được tường rào, cộng sự che chắn kín kẽ mới khiến Kong yên tâm sinh hoạt được.
Bắt đầu từ sát vách đá, Kong bắt đầu cắm cọc dựng hàng rào chạy dọc tới tận con suối. Một số cây cổ thụ cũng được cho vào nối tiếp với hàng rào tạo thành một điểm tựa cực kỳ vững chắc.
Cậu còn mang thang gỗ để leo lên các cây lớn, cắt bớt cành cao và xum xuê phòng tránh gió lớn có khả năng quật đổ cây đè hỏng hàng rào.
Khối lượng công việc vô cùng khổng lồ. Kong mặc dù sức lực thừa khả năng, nhưng chung quy cậu cũng chỉ có một mình. Tô Mộc Tranh là thợ phụ, chỉ làm được vài ba công việc nhẹ cũng đã rất giúp ích cho cậu.
Phải mất tới sáu ngày sau thì khu căn cứ của hai cô cậu mới thành hình.
Đồ ăn mang từ du thuyền tới hoàn toàn được dùng hết, những ngày này nguồn thức ăn chủ yếu của cô cậu tới từ rau rừng dại và cá bắt được ở dưới suối.
Mức sống nghèo nàn này là do Kong chỉ quanh quẩn ở khu căn cứ xây dựng hàng rào cùng công trình.
Ngoại trừ nhà gỗ, trong khu căn cứ còn dựng thêm nhà vệ sinh và nhà tắm.
Cũng không thể mỗi lần tắm rửa đều nhảy xuống hồ được, quá là ô nhiễm nguồn nước đi.
Lúc vào rừng chặt gỗ Kong cũng phát hiện ra được một gốc cây cà chua. Khỏi nói nhiều, cậu liền đào gốc mang về trồng trong mảnh vườn nhỏ sau lưng nhà của khu căn cứ. Và tính tới nay, trong vườn đã có thêm hai gốc cây chanh, một gốc cây ớt...
Ba trong số ngũ đại hương vị chua, cay, mặn, đắng, ngọt đã thu thập được. Còn thiếu vị ngọt và mặn.
Vị mặn, cái vấn đề này rất dễ dàng giải quyết. Chỉ cần ra biển múc nồi nước về chưng sẽ có muối.
Còn vị ngọt có chút khó, Kong chưa nhìn thấy được cái tổ ong nào để hạ thủ cả.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 12 Tháng 3 Năm 2021.]
[1500]
Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế GiớiTác giả: ๖ۣۜKongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa HuyễnTrong phòng khám bệnh viện đa khoa trung ương thành phố S, Lạc Quốc. Vị bác sĩ trung niên đăm chiêu một hồi xong đặt bệnh án xuống mặt bàn, ông ta lắc đầu thở dài nhìn chàng thanh niên có phần điển trai phía đối diện nói: “Anh bạn trẻ, có cái gì thích ăn thì tranh thủ mà ăn, có cái thì chưa chơi thì tranh thủ chơi. Tôi có số điện thoại của mấy thực tập sinh, bọn họ cũng rất chi là xinh đẹp. Nếu cậu muốn thì tôi có thể giới thiệu cho.” Trương Tam Phong có điểm hơi tức giận, nhưng hơn hết là đầy khẩn trương lo lắng hỏi: “Bác sĩ! Nói vậy là có ý gì, tôi chỉ là bị ho tức ngực tới kiểm tra sức khỏe thôi mà.” “Ho tới thổ huyết, tức ngực tới mức tim đau co thắt lại? Không phải là nhận phong bì rồi thì cũng không ngồi nói nhảm dài dòng làm cái quái gì cả.” Trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng bác sĩ lại nhỏ nhẹ giải thích: “Đây là bệnh alako"za cực kỳ hiếm gặp, trong hơn 69 năm lịch sử y học ghi nhận, cậu chính là trường hợp thứ 96.” Trương Tam Phong như bị một tiếng sấm đánh ngang tai… Buổi trưa tới.Kong ra suối mang thịt rắn đã làm sạch sẽ trở về nhà gỗ.Rắn Hổ Hành có thể chế biến được rất nhiều món ăn ngon, chỉ là nguyên liệu không có, Kong chỉ có thể cuộn rắn lên một thanh gỗ dài để làm món rắn nướng chấm muối canh mì tôm.Con rắn này sống ở hoang dã, cân nặng ước chừng phải có hơn một cân.Phần da rắn được lọc ra cũng không phải là đem bỏ đi. Da rắn nướng lên rất ròn và ngon a, bỏ đi làm sao được.Kong cuốn thịt rắn và da rắn lên hai thanh gỗ nhỏ, gác lên giá đỡ rồi nhóm lửa ở bên dưới.“Em cầm hai thanh gỗ này, thỉnh thoảng xoay tròn cho thịt rắn không bị cháy nhé.”“Vâng, em hiểu rồi.” Tô Mộc Tranh quẹt nước miếng trên miệng đi cười đáp.Kong căn dặn xong liền mang phóng lớn đi vào rừng tìm rau dại.Cậu cũng không đi quá xa liền bắt gặp được một bụi cây leo. Vừa nhìn thấy chúng khiến cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại thấy hòn đảo này đến cả rau má còn có thì rau bò khai xuất hện ở đây cũng quá là điều bình thường luôn.Rau bò khai là rau rừng tự nhiên, chứa hàm lượng dinh dượng cao nên chỉ cần rửa sạch rồi luộc qua lên sẽ giữ lại được tối đa dưỡng chất có ở bên trong chúng.“Cái này mà kẹp ăn với thịt rắn nước đúng là tuyệt vời.”Dừng lại ngắt lấy một nắm lớn ngọn rau bò khai, Kong đem chúng về rửa sạch rồi luộc lên.Mười lăm phút chế biến, thịt rắn cùng hai món rau luộc đã được bày biện ra một tảng đá bằng phẳng dùng thay cho cái bàn ăn cơm.Tô Mộc Tranh hít lấy hương thơm từ thịt rắn bốc lên, không nhịn được mời một tiếng rồi nhanh tay xé lấy một miếng bỏ vào trong miệng nhai ngon lành.“Woa~ ngon quá.”Kong cười cười gắp cho cô một miếng rau nói: “Ăn kèm với rau này thử xem.”Tô Mộc Tranh gật gật đầu như gà con mổ thóc, tiếp nhận lấy phần rau bò khai ở trong lon đồ hộp rỗng của mình đưa lên mũi ngửi ngửi một cái.“Eo! Mùi ghê quá, như là mùi ở trong nhà vệ sinh công cộng vậy.”Kong: “....”Cậu biết là rau rừng có mùi nồng hơn rau trồng, nhưng dẫu vậy cũng không được đem so sánh như thế chứ, đang bữa ăn nha.“Ăn thử đi, rau này nhai một lát sẽ có vị ngọt.”Nghe xong lời giảng của Kong, Tô Mộc Tranh thoáng do dự xong vẫn nhắm mắt nếm thử.Da rắn ròn rụm, rau luộc non mềm ngọt nhẹ kết hợp với vị chua chua mằn mặn của bột canh hảo hảo. Toàn bộ trộn lẫn vào với nhau tạo thành một vị ngon bùng nổ.Tô Mộc Tranh hai mắt tỏa sáng tựa vừa mới khám phá ra được một chân trời mới. Cô nàng bất chấp hình tượng ăn uống như hổ đói.Kong cũng gắp cho Tô Mộc Tranh một ít ra má, nhưng có vẻ cô không ăn được vị đắng nên cuối cùng nồi rau má luộc toàn bộ là cậu ăn.Bữa trưa nay là bữa no nhất từ khi lênh đênh trên biển cho tới hiện tại.Nằm trong nhà gỗ xoa xoa cái bụng nhỏ đã lớn hơn một vòng, Tô Mộc Tranh cảm giác chẳng muốn đi lại nhiều, chỉ muốn ngủ một giấc tiêu hóa hai phần ba con Hổ Hành ở trong bụng.Trong khi mà Tô Mộc Tranh ngủ trưa thì Kong lại tiếp tục công việc xây dựng khu “Căn Cứ”.Nhà gỗ cách hồ nước mười mét, sau lưng mười năm mét là vách đá, trước mặt ba mươi mét là suối nước. Duy nhất điểm hở là khu ở mặt tây của nhà gỗ, hướng này đồng thời cũng là hướng đi ra bãi đá ngầm ở bờ biển.Cỏ dại, bụi rậm, cây nhỏ các loại gần nhà gỗ đều đã được thanh lý làm trơ ra nền đất.Kong việc của chiều hôm nay chính là dựng hàng rào.Chỉ có được tường rào, cộng sự che chắn kín kẽ mới khiến Kong yên tâm sinh hoạt được.Bắt đầu từ sát vách đá, Kong bắt đầu cắm cọc dựng hàng rào chạy dọc tới tận con suối. Một số cây cổ thụ cũng được cho vào nối tiếp với hàng rào tạo thành một điểm tựa cực kỳ vững chắc.Cậu còn mang thang gỗ để leo lên các cây lớn, cắt bớt cành cao và xum xuê phòng tránh gió lớn có khả năng quật đổ cây đè hỏng hàng rào.Khối lượng công việc vô cùng khổng lồ. Kong mặc dù sức lực thừa khả năng, nhưng chung quy cậu cũng chỉ có một mình. Tô Mộc Tranh là thợ phụ, chỉ làm được vài ba công việc nhẹ cũng đã rất giúp ích cho cậu.Phải mất tới sáu ngày sau thì khu căn cứ của hai cô cậu mới thành hình.Đồ ăn mang từ du thuyền tới hoàn toàn được dùng hết, những ngày này nguồn thức ăn chủ yếu của cô cậu tới từ rau rừng dại và cá bắt được ở dưới suối.Mức sống nghèo nàn này là do Kong chỉ quanh quẩn ở khu căn cứ xây dựng hàng rào cùng công trình.Ngoại trừ nhà gỗ, trong khu căn cứ còn dựng thêm nhà vệ sinh và nhà tắm.Cũng không thể mỗi lần tắm rửa đều nhảy xuống hồ được, quá là ô nhiễm nguồn nước đi.Lúc vào rừng chặt gỗ Kong cũng phát hiện ra được một gốc cây cà chua. Khỏi nói nhiều, cậu liền đào gốc mang về trồng trong mảnh vườn nhỏ sau lưng nhà của khu căn cứ. Và tính tới nay, trong vườn đã có thêm hai gốc cây chanh, một gốc cây ớt...Ba trong số ngũ đại hương vị chua, cay, mặn, đắng, ngọt đã thu thập được. Còn thiếu vị ngọt và mặn.Vị mặn, cái vấn đề này rất dễ dàng giải quyết. Chỉ cần ra biển múc nồi nước về chưng sẽ có muối.Còn vị ngọt có chút khó, Kong chưa nhìn thấy được cái tổ ong nào để hạ thủ cả.[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 12 Tháng 3 Năm 2021.][1500]