Tác giả:

“Nghi phạm Trần Vũ uống rượu say xỉn, lái xe gây tai nạn khiến ba người chết và làm bị thương một người. Xét thấy tình tiết vụ án nghiêm trọng, phán tội tử hình, lập tức thực thi!” Tại pháp trường Thập Lý Hà năm ở ngoại ô thành phố Phong Lăng, có vài tên tử tù đang xếp thành một hàng dài. Ngày xưa pháp trường Thập Lý Hà là một chiến trường cổ, đến thời cận đại được chuyển làm pháp trường. Vậy nền, nơi này dù là ban ngày hay ban đêm đều có bầu không khí đầy u ám, lạnh gáy. Trần Vũ bị đeo còng tay, đứng ở chính giữa đám tử tù kia. Khi súng giơ lên, cơ thể của anh cũng sợ hãi đến phát run. “Cậu cứ yên tâm mà ra đi nhé Trần Vũ, tớ sẽ chăm sóc cho Thanh Uyển và đứa con chưa ra đời của cậu thật tốt” Người anh em thân thiết tên Chu Lâm của anh nói với vẻ mặt đầy đau đớn. “Những người kia không phải bị tôi đâm chết, tôi bị người †a vu oan” Đột nhiên Trần Vũ cố găng kêu thất thanh. Anh đang bộc lộ hết sự sợ hãi trong lòng mình ngay khi đối mặt với cái chết. Nhưng bây giờ, chứng cứ đã rõ ràng…

Chương 196: Cô gửi định vị đi, tôi qua ngay

Cao Thủ Y ĐạoTác giả: Cửu CaTruyện Đô Thị“Nghi phạm Trần Vũ uống rượu say xỉn, lái xe gây tai nạn khiến ba người chết và làm bị thương một người. Xét thấy tình tiết vụ án nghiêm trọng, phán tội tử hình, lập tức thực thi!” Tại pháp trường Thập Lý Hà năm ở ngoại ô thành phố Phong Lăng, có vài tên tử tù đang xếp thành một hàng dài. Ngày xưa pháp trường Thập Lý Hà là một chiến trường cổ, đến thời cận đại được chuyển làm pháp trường. Vậy nền, nơi này dù là ban ngày hay ban đêm đều có bầu không khí đầy u ám, lạnh gáy. Trần Vũ bị đeo còng tay, đứng ở chính giữa đám tử tù kia. Khi súng giơ lên, cơ thể của anh cũng sợ hãi đến phát run. “Cậu cứ yên tâm mà ra đi nhé Trần Vũ, tớ sẽ chăm sóc cho Thanh Uyển và đứa con chưa ra đời của cậu thật tốt” Người anh em thân thiết tên Chu Lâm của anh nói với vẻ mặt đầy đau đớn. “Những người kia không phải bị tôi đâm chết, tôi bị người †a vu oan” Đột nhiên Trần Vũ cố găng kêu thất thanh. Anh đang bộc lộ hết sự sợ hãi trong lòng mình ngay khi đối mặt với cái chết. Nhưng bây giờ, chứng cứ đã rõ ràng… "Trần Vũ anh lại nợ tôi một lần rồi." "Hôm nào mời cô ăn cơm." Trần Vũ cười nói."Hừ, lại thiếu tôi một lần." Lâm Thanh Nguyệt dương dương đắc ý mà nói: "Tôi đi trước.""Không có việc gì thì cút ra ngoài, dẫn đội ngũ của mày cút nhanh lên, dám tới đây nữa thì tao đánh gãy. chân mày." Trâu Đại Long cả giận mà nói.Vương Lão Hổ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám, gã đành dẫn đội của mình chạy đi.Trần Vũ đi đến trước mặt Chu Bằng, không nói hai lời đã tát một bạt tai tới. "Trần Vũ cậu dám đánh cháu trai tôi?" Chu Hồng Nho giận dữ."Thấy ông lớn tuổi nên tôi mới không đánh ông, ông có tin cái tát tiếp theo tôi trực tiếp đánh vào mặt ông không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Hồng Nho."Cậu. .." Chu Hồng Nho giận dữ, nhưng thấy phía Trần Vũ có nhiều thế lực đang giúp đỡ như vậy thì ông ta đành hừ lạnh một tiếng rồi dẫn cháu trai rời đi."Ông nội, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?" Sau khi rời đi, Chu Bằng tức giận nói."Ngoài sáng nhất định không thể đối nghịch với bọn họ." Sắc mặt Chu Hồng Nho tái xanh: "Nhưng trong tối thì chưa chắc bọn họ có thể đề phòng chúng ta.""Tại sao tên chết tiệt Trần Vũ này lại quen biết nhiều người như vậy?" Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu không để yên cho hắn ta đâu.""Chuyện này còn chưa xong, ha ha, cái tên Hạnh Lâm Cư này chính là lấy từ dược đường Danh Thuận của chúng ta." Chu Hồng Nho cười lạnh và nói.Ngày kế Trần Vũ quá mệt mỏi, nhưng Hạnh Lâm Cư khai trương rất đông đúc náo nhiệt, chuyện tiếp theo. cũng ổn thoả."Giỏi lắm, quả nhiên y thuật của cậu có chỗ hơn người." Ông Triệu nhìn Trần Vũ, không ngừng gật đầu và nói: "Về sau chữ Hạnh Lâm Cư này có thể cho cậu dùng,  bà nhưng cậu định giá thuốc không thể quá cao.""Đó là đương nhiên, ông yên tâm đi, sẽ không quá cao." Trần Vũ khẽ mỉm cười và nói: "Ông Triệu, quan điểm của chúng ta là tương tự.""Đáng tiếc, vì sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?" Nhắc đến chuyện này, ông Triệu vẫn cảm thấy không cam lòng."Ông nội, ông có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Cháu không để ý tới ông nữa." Mặt Triệu An Nhiên đỏ bừng."Ha ha, được, không đùa nữa, Trần Vũ cũng về sớm nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi." Ông Triệu cười nói."Vâng ông Triệu, tôi về trước đây." Trần Vũ gật gật đầu, hôm nay anh thật sự mệt đến bơ phờ."Trần Vũ anh ở đâu? Hôm nay tôi muốn tâm sự với anh về chuyện công ty mới." Còn chưa tới nhà thì Nghiêm Nhu Cẩn đã gọi đến."Đang đi đường, cô gửi định vị đi, tôi qua ngay." Trần Vũ nói."Đến nhà ta đi, tôi gửi định vị cho anh ngay." Nghiêm Nhu Cẩn nói.Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

"Trần Vũ anh lại nợ tôi một lần rồi." "Hôm nào mời cô ăn cơm." Trần Vũ cười nói.

"Hừ, lại thiếu tôi một lần." Lâm Thanh Nguyệt dương dương đắc ý mà nói: "Tôi đi trước."

"Không có việc gì thì cút ra ngoài, dẫn đội ngũ của mày cút nhanh lên, dám tới đây nữa thì tao đánh gãy. chân mày." Trâu Đại Long cả giận mà nói.

Vương Lão Hổ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám, gã đành dẫn đội của mình chạy đi.

Trần Vũ đi đến trước mặt Chu Bằng, không nói hai lời đã tát một bạt tai tới. 

"Trần Vũ cậu dám đánh cháu trai tôi?" Chu Hồng Nho giận dữ.

"Thấy ông lớn tuổi nên tôi mới không đánh ông, ông có tin cái tát tiếp theo tôi trực tiếp đánh vào mặt ông không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Hồng Nho.

"Cậu. .." Chu Hồng Nho giận dữ, nhưng thấy phía Trần Vũ có nhiều thế lực đang giúp đỡ như vậy thì ông ta đành hừ lạnh một tiếng rồi dẫn cháu trai rời đi.

"Ông nội, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?" Sau khi rời đi, Chu Bằng tức giận nói.

"Ngoài sáng nhất định không thể đối nghịch với bọn họ." Sắc mặt Chu Hồng Nho tái xanh: "Nhưng trong tối thì chưa chắc bọn họ có thể đề phòng chúng ta."

"Tại sao tên chết tiệt Trần Vũ này lại quen biết nhiều người như vậy?" Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu không để yên cho hắn ta đâu."

"Chuyện này còn chưa xong, ha ha, cái tên Hạnh Lâm Cư này chính là lấy từ dược đường Danh Thuận của chúng ta." Chu Hồng Nho cười lạnh và nói.

Ngày kế Trần Vũ quá mệt mỏi, nhưng Hạnh Lâm Cư khai trương rất đông đúc náo nhiệt, chuyện tiếp theo. cũng ổn thoả.

"Giỏi lắm, quả nhiên y thuật của cậu có chỗ hơn người." Ông Triệu nhìn Trần Vũ, không ngừng gật đầu và nói: "Về sau chữ Hạnh Lâm Cư này có thể cho cậu dùng,  bà nhưng cậu định giá thuốc không thể quá cao."

"Đó là đương nhiên, ông yên tâm đi, sẽ không quá cao." Trần Vũ khẽ mỉm cười và nói: "Ông Triệu, quan điểm của chúng ta là tương tự."

"Đáng tiếc, vì sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?" Nhắc đến chuyện này, ông Triệu vẫn cảm thấy không cam lòng.

"Ông nội, ông có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Cháu không để ý tới ông nữa." Mặt Triệu An Nhiên đỏ bừng.

"Ha ha, được, không đùa nữa, Trần Vũ cũng về sớm nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi." Ông Triệu cười nói.

"Vâng ông Triệu, tôi về trước đây." Trần Vũ gật gật đầu, hôm nay anh thật sự mệt đến bơ phờ.

"Trần Vũ anh ở đâu? Hôm nay tôi muốn tâm sự với anh về chuyện công ty mới." Còn chưa tới nhà thì Nghiêm Nhu Cẩn đã gọi đến.

"Đang đi đường, cô gửi định vị đi, tôi qua ngay." Trần Vũ nói.

"Đến nhà ta đi, tôi gửi định vị cho anh ngay." Nghiêm Nhu Cẩn nói.

Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Cao Thủ Y ĐạoTác giả: Cửu CaTruyện Đô Thị“Nghi phạm Trần Vũ uống rượu say xỉn, lái xe gây tai nạn khiến ba người chết và làm bị thương một người. Xét thấy tình tiết vụ án nghiêm trọng, phán tội tử hình, lập tức thực thi!” Tại pháp trường Thập Lý Hà năm ở ngoại ô thành phố Phong Lăng, có vài tên tử tù đang xếp thành một hàng dài. Ngày xưa pháp trường Thập Lý Hà là một chiến trường cổ, đến thời cận đại được chuyển làm pháp trường. Vậy nền, nơi này dù là ban ngày hay ban đêm đều có bầu không khí đầy u ám, lạnh gáy. Trần Vũ bị đeo còng tay, đứng ở chính giữa đám tử tù kia. Khi súng giơ lên, cơ thể của anh cũng sợ hãi đến phát run. “Cậu cứ yên tâm mà ra đi nhé Trần Vũ, tớ sẽ chăm sóc cho Thanh Uyển và đứa con chưa ra đời của cậu thật tốt” Người anh em thân thiết tên Chu Lâm của anh nói với vẻ mặt đầy đau đớn. “Những người kia không phải bị tôi đâm chết, tôi bị người †a vu oan” Đột nhiên Trần Vũ cố găng kêu thất thanh. Anh đang bộc lộ hết sự sợ hãi trong lòng mình ngay khi đối mặt với cái chết. Nhưng bây giờ, chứng cứ đã rõ ràng… "Trần Vũ anh lại nợ tôi một lần rồi." "Hôm nào mời cô ăn cơm." Trần Vũ cười nói."Hừ, lại thiếu tôi một lần." Lâm Thanh Nguyệt dương dương đắc ý mà nói: "Tôi đi trước.""Không có việc gì thì cút ra ngoài, dẫn đội ngũ của mày cút nhanh lên, dám tới đây nữa thì tao đánh gãy. chân mày." Trâu Đại Long cả giận mà nói.Vương Lão Hổ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám, gã đành dẫn đội của mình chạy đi.Trần Vũ đi đến trước mặt Chu Bằng, không nói hai lời đã tát một bạt tai tới. "Trần Vũ cậu dám đánh cháu trai tôi?" Chu Hồng Nho giận dữ."Thấy ông lớn tuổi nên tôi mới không đánh ông, ông có tin cái tát tiếp theo tôi trực tiếp đánh vào mặt ông không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Hồng Nho."Cậu. .." Chu Hồng Nho giận dữ, nhưng thấy phía Trần Vũ có nhiều thế lực đang giúp đỡ như vậy thì ông ta đành hừ lạnh một tiếng rồi dẫn cháu trai rời đi."Ông nội, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?" Sau khi rời đi, Chu Bằng tức giận nói."Ngoài sáng nhất định không thể đối nghịch với bọn họ." Sắc mặt Chu Hồng Nho tái xanh: "Nhưng trong tối thì chưa chắc bọn họ có thể đề phòng chúng ta.""Tại sao tên chết tiệt Trần Vũ này lại quen biết nhiều người như vậy?" Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu không để yên cho hắn ta đâu.""Chuyện này còn chưa xong, ha ha, cái tên Hạnh Lâm Cư này chính là lấy từ dược đường Danh Thuận của chúng ta." Chu Hồng Nho cười lạnh và nói.Ngày kế Trần Vũ quá mệt mỏi, nhưng Hạnh Lâm Cư khai trương rất đông đúc náo nhiệt, chuyện tiếp theo. cũng ổn thoả."Giỏi lắm, quả nhiên y thuật của cậu có chỗ hơn người." Ông Triệu nhìn Trần Vũ, không ngừng gật đầu và nói: "Về sau chữ Hạnh Lâm Cư này có thể cho cậu dùng,  bà nhưng cậu định giá thuốc không thể quá cao.""Đó là đương nhiên, ông yên tâm đi, sẽ không quá cao." Trần Vũ khẽ mỉm cười và nói: "Ông Triệu, quan điểm của chúng ta là tương tự.""Đáng tiếc, vì sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?" Nhắc đến chuyện này, ông Triệu vẫn cảm thấy không cam lòng."Ông nội, ông có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Cháu không để ý tới ông nữa." Mặt Triệu An Nhiên đỏ bừng."Ha ha, được, không đùa nữa, Trần Vũ cũng về sớm nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi." Ông Triệu cười nói."Vâng ông Triệu, tôi về trước đây." Trần Vũ gật gật đầu, hôm nay anh thật sự mệt đến bơ phờ."Trần Vũ anh ở đâu? Hôm nay tôi muốn tâm sự với anh về chuyện công ty mới." Còn chưa tới nhà thì Nghiêm Nhu Cẩn đã gọi đến."Đang đi đường, cô gửi định vị đi, tôi qua ngay." Trần Vũ nói."Đến nhà ta đi, tôi gửi định vị cho anh ngay." Nghiêm Nhu Cẩn nói.Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 196: Cô gửi định vị đi, tôi qua ngay