Khi màn đêm buông xuống, con phố ăn vặt cạnh tuyến đường chính ở thành phố C dần trở nên náo nhiệt, những nam nữ trẻ tuổi, đám côn đồ ngồi trên những chiếc bàn nhỏ ven đường nhậu nhẹt, phê pha. Khoảng chừng một chục đứa trẻ, không lớn lắm, với bảng mã QR treo trước ngực đi đi lại lại từ bàn này sang bàn khác, từ người này sang người kia. Lâm Mạt Mạt cũng là một trong những đứa trẻ ấy. Điểm khác biệt duy nhất là cô không có bảng mã QR treo trước ngực. “Tục tục. ”Một lon bia rỗng, méo mó bị đá đến chân Lâm Mạt Mạt. “Đồ ăn xin, cút đi. ”“Vừa hôi vừa thối vừa bẩn thỉu, làm ông đây mất hết hứng ăn. ”“Nói mày đấy, không nghe thấy à?”Sau đó có một nửa cây xúc xích nướng bong đến chân Lâm Mạt Mạt. Cô gái ném cây xúc xích giọng điệu không kiên nhẫn nói: “ Đồ ăn cũng cho rồi, đi chỗ khác đi. ”Lâm Mạt Mạt vẫn đứng yên tại chỗ. Lúc này, một cái lon nước bay về phía Lâm Mạt Mạt, “bụp” một tiếng, đập thẳng vào đầu cô. Bia còn thừa trong lon chảy xuống trán rồi lại xuống mắt Lâm Mạt Mạt, khiến con…
Tác giả: