“Mùa hè năm Sùng Trinh thứ nhất, gần thủ đô hạn hán, đất cằn ngàn dặm.” ——《 Minh sử, ngũ hành chí 》. ... Thời buổi này, dân chúng không dễ sống. Từ năm cuối Vạn Lịch đến nay, không đến hai mươi năm thời gian, lũ lụt hạn hán nạn châu chấu liên tục tới, dân chúng khổ không nói nổi. Dù là kinh sư nơi đứng đầu về phòng thủ, cũng không may mắn thoát khỏi. Năm Thiên Khải đầu tiên, hoàng đế mới đăng cơ, kinh đô châu chấu bay đầy trời. Năm Sùng Trinh thứ nhất, hoàng đế mới đăng cơ, kinh đô đất cằn ngàn dặm. Ở trong ruộng hoang vu nứt nẻ, một đám dân đói đang lượn lờ, không khí trầm lặng giống như cái xác không hồn. Mạ đã sớm khô khốc, cỏ dại cũng không sống nổi, vỏ cây càng bị l*t s*ch sẽ, muốn ăn cục đất còn phải vất vả tìm nước để nuốt trôi. Triệu Sĩ Lãng mang theo cả nhà già trẻ, xen lẫn trong đội ngũ chạy nạn, mờ mịt tập tễnh mà đi về phía trước. Năm trước, mẹ già chết bệnh. Năm nay, con trưởng bệnh đói mà chết. Ngay tại mấy ngày trước, người một nhà được ông trời chiếu cố, thế mà lại ở…
Tác giả: