Tay của Dương Tiễn ngay khi gần chạm đến cổ họng của Trầm Hương bỗng nhiên miễn cưỡng ngừng lại. Với bản năng chiến đấu mấy ngàn năm, dù trọng thương hắn vẫn có thể tìm được sơ hở trí mạng của Trầm Hương. Nhưng thế thì sao chứ? Hết thảy đều đã tới thời điểm kết thúc. Người thắng nhất định phải là đứa trẻ này, tuy là đứa trẻ này so với kỳ vọng của mình vẫn còn kém xa. Khóe môi nhếch lên một độ cung chua xót, mắt nhìn Trầm Hương đánh một chưởng lên người mình. Cơ thể rơi từ trên cao xuống, đâm thẳng vào con suối, những đóa bọt nước bắn lên tung tóe. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thôi thúc chút khí lực cuối cùng, miễn cưỡng chống đỡ đứng ngạo nghễ bên trên tảng đá. Rốt cuộc cũng có thể kết thúc? Hắn mệt mỏi nghĩ, trả giá quá lớn, nếu đã như vậy tất cả tội ác hãy để mình ta gánh vác! Tiểu Ngọc chạy tới, vội vã muốn giải thích giúp hắn. Tiểu hồ ly đơn thuần! Hắn hơi cảm động, nhưng hắn biết rõ tuyệt đối không thể để nàng nói tiếp. Ngày đó hắn tâm sự với hồn phách của Long Tứ công chúa chỉ…

Truyện chữ