Hôm nay là ca trực của Mạnh Phục, liên tục tiếp nhận nhiều sản phụ, còn có một người mất nhiều máu, chờ cô làm xong đã là mười rưỡi. Sau khi hâm nóng đồ ăn buổi chiều, ăn qua loa xong, tiếp tục trực đêm thay đồng nghiệp xin nghỉ. Lợi dụng lúc không có ai, cô mở máy tính ra làm hồ sơ bệnh án. Nhưng không biết từ lúc nào lại nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, chợt nghe bên tai có tiếng khóc, cô giật mình tỉnh lại, một đứa trẻ gầy yếu toàn thân dơ bẩn quỳ gối dưới chân mình, hai tay dơ lên ôm chân cô: “Người đừng đi, van cầu người đừng bỏ chúng con lại, chúng con nghe lời. ” Là một bác sĩ, dù là khoa sản phụ, xuất phát từ bản năng, cô chú ý tới chính là vết thương trên trán đứa trẻ. Hình như là vừa mới va vào đâu đó, dưới ánh mặt trời chói lọi, máu tươi càng chói mắt hơn. Cô vội vàng sờ vào túi bông và cồn, nhưng lại sờ vào khoảng không, lúc này mới phát hiện trên người mình không phải mặc áo blouse trắng, hơn nữa hoàn cảnh nơi này! Trước mặt cô còn có hai đứa trẻ gầy yếu khác. Dường như…

Truyện chữ