“Không sợ khổ, không sợ mệt, gieo lao động, gặt thành công! Phấn khởi lên, phấn khởi lên, phấn khởi lên, chúng ta có thể!!!” Dưới mương ruộng, một đám người trẻ tuổi sinh lực dâng trào, khẩu hiệu vang dội. Tháng sáu trời đã rất nóng, nhóm thanh niên bị nắng chiếu đến mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi ào ào tuôn rơi, thấm ướt hết cả áo. Trạng thái tinh thần và sự cần lao chịu khó thế này, thật có thể xứng với từ lao động mẫu mực. Chẳng qua, nói thì nói như thế, cần lao, thì đúng là có cần lao thật. Nhưng mà, để nói là có hiệu quả, thì nhóm các chú các bác có kinh nghiệm trong thôn đưa mắt nhìn về phía cậu thủ lĩnh, đều âm thầm lắc đầu. Bọn trẻ thành phố, biết thế nào là làm việc chứ. Số hơi sức đem ra hô khẩu hiệu, để dành mà làm thêm việc có phải tốt hơn không? Nghỉ ngơi có phải tốt hơn không? Còn may, hiện giờ chỉ là làm cỏ thôi, còn chưa phải việc nặng. Đương nhiên rồi. Dù biết như thế, nhưng mọi người cũng chỉ nói thầm sau lưng, sẽ không nói ra mặt. Không ổn! Lại nói, bất kể người ta làm…
Tác giả: