* Chưa gả đã hưu Thiên Khải năm thứ bốn trăm ba mươi hai , Đông Ly năm một trăm mười sáu. Trống canh ba vừa điểm, màn trời đột nhiên lóe lên một tia sáng, khiến cho sắc trời sau một đêm mưa bụi như lộ ra một bức màn sa. Không lâu sau lớp lớp sương mù trút bỏ, sắc trời trong trở lại. Vừa nhìn liền rõ ngày hôm nay là một vạn dặm trời quang, khí trời thực tốt. Đông Ly quốc, phủ Thừa tướng, trong một tòa tiểu viên rách nát ở phía tây bắc, truyền đến tiếng nói chuyện của hai người. Nghe thanh âm hẳn là một chủ một tớ. "Tiểu thư, nếu phu nhân lúc này còn sống, nhìn thấy ngài hôm nay rốt cục hết chịu khổ, nhất định sẽ rất vui mừng." Xuyên qua ô cửa cổ xưa rách nát, là một tiểu nha hoàn khoản chừng mười hai mười ba tuổi khuôn mặt xanh xao, đứng ở phía sau một nữ tử mặc một thân giá y phượng quan hà phi, sắc mặt phiếm hoàng, nhẹ giọng nói. "Ừ, nương trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi phần nào!" Thanh âm thiếu nữ dịu dàng mềm mại, cực kỳ êm tai. Nàng chính là tam tiểu thư phủ Thừa…
Quyển 1 - Chương 20: Hảo hảo tính sổ
Thiếp Bản Kinh HoaTác giả: Tây Tử TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không* Chưa gả đã hưu Thiên Khải năm thứ bốn trăm ba mươi hai , Đông Ly năm một trăm mười sáu. Trống canh ba vừa điểm, màn trời đột nhiên lóe lên một tia sáng, khiến cho sắc trời sau một đêm mưa bụi như lộ ra một bức màn sa. Không lâu sau lớp lớp sương mù trút bỏ, sắc trời trong trở lại. Vừa nhìn liền rõ ngày hôm nay là một vạn dặm trời quang, khí trời thực tốt. Đông Ly quốc, phủ Thừa tướng, trong một tòa tiểu viên rách nát ở phía tây bắc, truyền đến tiếng nói chuyện của hai người. Nghe thanh âm hẳn là một chủ một tớ. "Tiểu thư, nếu phu nhân lúc này còn sống, nhìn thấy ngài hôm nay rốt cục hết chịu khổ, nhất định sẽ rất vui mừng." Xuyên qua ô cửa cổ xưa rách nát, là một tiểu nha hoàn khoản chừng mười hai mười ba tuổi khuôn mặt xanh xao, đứng ở phía sau một nữ tử mặc một thân giá y phượng quan hà phi, sắc mặt phiếm hoàng, nhẹ giọng nói. "Ừ, nương trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi phần nào!" Thanh âm thiếu nữ dịu dàng mềm mại, cực kỳ êm tai. Nàng chính là tam tiểu thư phủ Thừa… "Tiểu. . . Tiểu thư, đây là hẳn mấy người tứ tiểu thư, các nàng đã trở về a. . ." Xảo nhi nghe thấy thanh âm ngọc bội leng keng vội vã chạy vào từ phía bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, sợ hãi mà nhìn Phượng Hồng Loan.Phượng Hồng Loan đảo tròng mắt liếc nhìn Xảo nhi một cái, xem ra cái tiểu nha đầu này mấy năm nay là thật bị áp bách thành thói quen luôn rồi, còn chưa có nhìn thấy người mà hiện tại đã sợ thành cái bộ dáng này. Cái này cũng gián tiếp nói rõ có vài người làm nhiều việc ác quá mức tưởng tượng.Lãnh ý nơi đáy mắt của nàng cũng sâu thêm một phần, nhiễm lên một tầng băng phong dày hơn nữa, Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi thản nhiên nói: "Sợ cái gì. Bọn họ cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì. Muội nên nhớ rõ bên trong phòng của ta các vị phu nhân vẫn còn nằm trong đó đó!"Phượng Hồng Loan nới ra những lời này là ý muốn nhắc nhở Xảo nhi biết, nàng ngay cả đám lão thành đều dám đánh, thì còn sợ gì mấy cái tiểu nhân nhi nho nhỏ này kia chứ ?Nhận được ánh mắt thản nhiên mà trấn định trên gương mặt của Phượng Hồng Loan, sợ hãi nơi đáy lòng Xảo nhi nhất thời cũng tản đi vài phần, thế nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn tàn ác của đám người tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư, lục tiểu thư, tiểu thân thể vẫn là không nhịn được mà run rẩy.Phượng Hồng Loan không nhìn Xảo nhi thêm nữa, mà ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cửa viện.Đỗ Hải đem thần sắc trấn định của Phượng Hồng Loan nhập vào đáy nhãn thần, thần thái này cùng vẻ nhu nhược yếu đuối lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, hôm nay người đang đứng ở nơi đó, cho dù thái sơn có sụp xuống trước mặt lại vẫn có thể mặt không đổi sắc, dửng dưng mà nhìn, phảng phất như đã tiểu thư lúc này đã thay đổi thành một người như vậy.Lão không những không nghi ngờ nàng có gì khác lạ, mà trái lại hổ thẹn nơi đáy lòng lão lại càng sâu hơn một tầng. Nghĩ tới ăt hẳn là do chuyện Ly Vương vị giá tiên hưu lần này nhất định đã gây đả kích quá lớn với người, cái này cũng có thể xem như đại nạn không chết, tính tình thay đổi, đem toàn bộ cự kiên cường dẻo dai chôn giấu sâu trong xương cốt mình toàn bộ đều phóng ra bên ngoài rồi.Bất quá tiểu thư như vậy, làm cho hắn nhìn vào mà thấy vui mừng hơn nhiều, càng cảm thấy tiểu thư thay đổi thành người như vậy đây mới thật sự là bản chất nên có của nàng, có được cái khí phách năm đó của phu nhân.Ánh mắt cũng nhìn về phía cửa, đáy mắt Đỗ Hải lóe lên một tia sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất."Nương, nương. . ." Kèm theo vài tiếng kêu hô cấp bách, trước mặt nàng một nữ tử hồng y dẫn đầu vọt vào tiểu viện. Nàng ta chính là tứ tiểu thư Phượng Kim Linh của phủ Thừa tướng.Xảo nhi thấy rõ người đầu tiên tiến vào tiểu viện là ai, bèn không tự chủ được mà nhích người đến gần Phượng Hồng Loan một chút, đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.Phượng Hồng Loan thần sắc bất động, chỉ có điều đầu ngón chân bên dưới của nàng khẽ động, không tiếng động đá cục đá dưới chân bay ra ngoài."A. . ." Một thanh âm chói tai vang lên, dưới chân Phượng Kim Linh bị cục đá bắn tới mà trợt ngã, ngửa mặt lên trời, ngay cả muốn lấy tay che đầu cũng không kịp, 'Bịch' một tiếng té xuống đất.Ngay lúc Phượng Hồng Loan vừa nhấc chân, Đỗ Hải đã phát hiện, lão cũng chỉ hơi hơi ngẩn ra, mâu quang hiện lên một tia kinh ngạc cùng ngờ vực, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã tỏ vẻ như mình không có phát hiện xảy ra chuyện gì mà quay sang nhìn Phượng Kim Linh ngã sóng choài trên mặt đất.Nhưng trong đầu lão vẫn như cũ ngẫm nghĩ tới phương pháp mà mới vừa rồi Phượng Hồng Loan nhấc chân đá viên đá kia. Quả thật là nhanh, ngoan và rất chuẩn, hơn nữa còn có thể không gây ra chút tiếng động nào mà đã có thể đá viên đá đó bay ra xa hơn mười thước, chọn góc độ, dùng lực ở chân kết hợp với độ nghiêng bàn chân thế kia cái phương pháp trước đây lão chưa từng nhìn thấy. Này không phải là việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được.Lẽ nào phong ấn của tiểu thư đã tự động giải trừ ?Đỗ Hải nghĩ đến điểm này, lại lắc đầu, phu nhân mất sớm, lúc người lâm chung đã hơi thở của mình vào trong kinh mạch của tiểu thư. Không có tứ đại hộ pháp tương trợ, này phong ấn của tiểu thư không thể nào giải trừ được. Nhưng nếu như vậy thì vì sao tiểu thư lại có thể rat ay sử dụng được phương pháp phát lực nhanh mạnh lại vô hình như vậy chứ?Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra cái gì có đủ khả năng để giải thích, Đỗ Hải đành đè xuống kinh nghi trong lòng.Bên kia Phượng Kim Linh đã nằm soài trên mặt đất mắng to lên: "Chết tiệt, là kẻ nào dám giở trò ngáng chân bản tiểu thư, lăn ra đây cho ta!"Ngáng chân? Phượng Hồng Loan giễu cợt kéo kéo khóe miệng. Đã bị như vậy mà vẫn còn sức để mở miệng mắng chửi người, xem ra cú ngã này vẫn là quá nhẹ đi.Đang suy tính xem mình có nên dùng cục đá ngay dưới châm mình kia lần nữa đá ra qua một viên che lại cái miệng đang inh ỏi của nàng ta hay không, liền nghe thấy hai tiếng gọi duyên dáng, tước cửa tiểu viện xuất hiện thêm hai đạo bóng dáng, một hồng phấn một xanh biếc lóe lên, lại có thêm hai người nữa vội vã chạy vào viện tử.
"Tiểu. . . Tiểu thư, đây là hẳn mấy người tứ tiểu thư, các nàng đã trở về a. . ." Xảo nhi nghe thấy thanh âm ngọc bội leng keng vội vã chạy vào từ phía bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, sợ hãi mà nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan đảo tròng mắt liếc nhìn Xảo nhi một cái, xem ra cái tiểu nha đầu này mấy năm nay là thật bị áp bách thành thói quen luôn rồi, còn chưa có nhìn thấy người mà hiện tại đã sợ thành cái bộ dáng này. Cái này cũng gián tiếp nói rõ có vài người làm nhiều việc ác quá mức tưởng tượng.
Lãnh ý nơi đáy mắt của nàng cũng sâu thêm một phần, nhiễm lên một tầng băng phong dày hơn nữa, Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi thản nhiên nói: "Sợ cái gì. Bọn họ cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì. Muội nên nhớ rõ bên trong phòng của ta các vị phu nhân vẫn còn nằm trong đó đó!"
Phượng Hồng Loan nới ra những lời này là ý muốn nhắc nhở Xảo nhi biết, nàng ngay cả đám lão thành đều dám đánh, thì còn sợ gì mấy cái tiểu nhân nhi nho nhỏ này kia chứ ?
Nhận được ánh mắt thản nhiên mà trấn định trên gương mặt của Phượng Hồng Loan, sợ hãi nơi đáy lòng Xảo nhi nhất thời cũng tản đi vài phần, thế nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn tàn ác của đám người tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư, lục tiểu thư, tiểu thân thể vẫn là không nhịn được mà run rẩy.
Phượng Hồng Loan không nhìn Xảo nhi thêm nữa, mà ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cửa viện.
Đỗ Hải đem thần sắc trấn định của Phượng Hồng Loan nhập vào đáy nhãn thần, thần thái này cùng vẻ nhu nhược yếu đuối lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, hôm nay người đang đứng ở nơi đó, cho dù thái sơn có sụp xuống trước mặt lại vẫn có thể mặt không đổi sắc, dửng dưng mà nhìn, phảng phất như đã tiểu thư lúc này đã thay đổi thành một người như vậy.
Lão không những không nghi ngờ nàng có gì khác lạ, mà trái lại hổ thẹn nơi đáy lòng lão lại càng sâu hơn một tầng. Nghĩ tới ăt hẳn là do chuyện Ly Vương vị giá tiên hưu lần này nhất định đã gây đả kích quá lớn với người, cái này cũng có thể xem như đại nạn không chết, tính tình thay đổi, đem toàn bộ cự kiên cường dẻo dai chôn giấu sâu trong xương cốt mình toàn bộ đều phóng ra bên ngoài rồi.
Bất quá tiểu thư như vậy, làm cho hắn nhìn vào mà thấy vui mừng hơn nhiều, càng cảm thấy tiểu thư thay đổi thành người như vậy đây mới thật sự là bản chất nên có của nàng, có được cái khí phách năm đó của phu nhân.
Ánh mắt cũng nhìn về phía cửa, đáy mắt Đỗ Hải lóe lên một tia sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Nương, nương. . ." Kèm theo vài tiếng kêu hô cấp bách, trước mặt nàng một nữ tử hồng y dẫn đầu vọt vào tiểu viện. Nàng ta chính là tứ tiểu thư Phượng Kim Linh của phủ Thừa tướng.
Xảo nhi thấy rõ người đầu tiên tiến vào tiểu viện là ai, bèn không tự chủ được mà nhích người đến gần Phượng Hồng Loan một chút, đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Phượng Hồng Loan thần sắc bất động, chỉ có điều đầu ngón chân bên dưới của nàng khẽ động, không tiếng động đá cục đá dưới chân bay ra ngoài.
"A. . ." Một thanh âm chói tai vang lên, dưới chân Phượng Kim Linh bị cục đá bắn tới mà trợt ngã, ngửa mặt lên trời, ngay cả muốn lấy tay che đầu cũng không kịp, 'Bịch' một tiếng té xuống đất.
Ngay lúc Phượng Hồng Loan vừa nhấc chân, Đỗ Hải đã phát hiện, lão cũng chỉ hơi hơi ngẩn ra, mâu quang hiện lên một tia kinh ngạc cùng ngờ vực, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã tỏ vẻ như mình không có phát hiện xảy ra chuyện gì mà quay sang nhìn Phượng Kim Linh ngã sóng choài trên mặt đất.
Nhưng trong đầu lão vẫn như cũ ngẫm nghĩ tới phương pháp mà mới vừa rồi Phượng Hồng Loan nhấc chân đá viên đá kia. Quả thật là nhanh, ngoan và rất chuẩn, hơn nữa còn có thể không gây ra chút tiếng động nào mà đã có thể đá viên đá đó bay ra xa hơn mười thước, chọn góc độ, dùng lực ở chân kết hợp với độ nghiêng bàn chân thế kia cái phương pháp trước đây lão chưa từng nhìn thấy. Này không phải là việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được.
Lẽ nào phong ấn của tiểu thư đã tự động giải trừ ?
Đỗ Hải nghĩ đến điểm này, lại lắc đầu, phu nhân mất sớm, lúc người lâm chung đã hơi thở của mình vào trong kinh mạch của tiểu thư. Không có tứ đại hộ pháp tương trợ, này phong ấn của tiểu thư không thể nào giải trừ được. Nhưng nếu như vậy thì vì sao tiểu thư lại có thể rat ay sử dụng được phương pháp phát lực nhanh mạnh lại vô hình như vậy chứ?
Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra cái gì có đủ khả năng để giải thích, Đỗ Hải đành đè xuống kinh nghi trong lòng.
Bên kia Phượng Kim Linh đã nằm soài trên mặt đất mắng to lên: "Chết tiệt, là kẻ nào dám giở trò ngáng chân bản tiểu thư, lăn ra đây cho ta!"
Ngáng chân? Phượng Hồng Loan giễu cợt kéo kéo khóe miệng. Đã bị như vậy mà vẫn còn sức để mở miệng mắng chửi người, xem ra cú ngã này vẫn là quá nhẹ đi.
Đang suy tính xem mình có nên dùng cục đá ngay dưới châm mình kia lần nữa đá ra qua một viên che lại cái miệng đang inh ỏi của nàng ta hay không, liền nghe thấy hai tiếng gọi duyên dáng, tước cửa tiểu viện xuất hiện thêm hai đạo bóng dáng, một hồng phấn một xanh biếc lóe lên, lại có thêm hai người nữa vội vã chạy vào viện tử.
Thiếp Bản Kinh HoaTác giả: Tây Tử TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không* Chưa gả đã hưu Thiên Khải năm thứ bốn trăm ba mươi hai , Đông Ly năm một trăm mười sáu. Trống canh ba vừa điểm, màn trời đột nhiên lóe lên một tia sáng, khiến cho sắc trời sau một đêm mưa bụi như lộ ra một bức màn sa. Không lâu sau lớp lớp sương mù trút bỏ, sắc trời trong trở lại. Vừa nhìn liền rõ ngày hôm nay là một vạn dặm trời quang, khí trời thực tốt. Đông Ly quốc, phủ Thừa tướng, trong một tòa tiểu viên rách nát ở phía tây bắc, truyền đến tiếng nói chuyện của hai người. Nghe thanh âm hẳn là một chủ một tớ. "Tiểu thư, nếu phu nhân lúc này còn sống, nhìn thấy ngài hôm nay rốt cục hết chịu khổ, nhất định sẽ rất vui mừng." Xuyên qua ô cửa cổ xưa rách nát, là một tiểu nha hoàn khoản chừng mười hai mười ba tuổi khuôn mặt xanh xao, đứng ở phía sau một nữ tử mặc một thân giá y phượng quan hà phi, sắc mặt phiếm hoàng, nhẹ giọng nói. "Ừ, nương trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi phần nào!" Thanh âm thiếu nữ dịu dàng mềm mại, cực kỳ êm tai. Nàng chính là tam tiểu thư phủ Thừa… "Tiểu. . . Tiểu thư, đây là hẳn mấy người tứ tiểu thư, các nàng đã trở về a. . ." Xảo nhi nghe thấy thanh âm ngọc bội leng keng vội vã chạy vào từ phía bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, sợ hãi mà nhìn Phượng Hồng Loan.Phượng Hồng Loan đảo tròng mắt liếc nhìn Xảo nhi một cái, xem ra cái tiểu nha đầu này mấy năm nay là thật bị áp bách thành thói quen luôn rồi, còn chưa có nhìn thấy người mà hiện tại đã sợ thành cái bộ dáng này. Cái này cũng gián tiếp nói rõ có vài người làm nhiều việc ác quá mức tưởng tượng.Lãnh ý nơi đáy mắt của nàng cũng sâu thêm một phần, nhiễm lên một tầng băng phong dày hơn nữa, Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi thản nhiên nói: "Sợ cái gì. Bọn họ cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì. Muội nên nhớ rõ bên trong phòng của ta các vị phu nhân vẫn còn nằm trong đó đó!"Phượng Hồng Loan nới ra những lời này là ý muốn nhắc nhở Xảo nhi biết, nàng ngay cả đám lão thành đều dám đánh, thì còn sợ gì mấy cái tiểu nhân nhi nho nhỏ này kia chứ ?Nhận được ánh mắt thản nhiên mà trấn định trên gương mặt của Phượng Hồng Loan, sợ hãi nơi đáy lòng Xảo nhi nhất thời cũng tản đi vài phần, thế nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn tàn ác của đám người tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư, lục tiểu thư, tiểu thân thể vẫn là không nhịn được mà run rẩy.Phượng Hồng Loan không nhìn Xảo nhi thêm nữa, mà ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cửa viện.Đỗ Hải đem thần sắc trấn định của Phượng Hồng Loan nhập vào đáy nhãn thần, thần thái này cùng vẻ nhu nhược yếu đuối lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, hôm nay người đang đứng ở nơi đó, cho dù thái sơn có sụp xuống trước mặt lại vẫn có thể mặt không đổi sắc, dửng dưng mà nhìn, phảng phất như đã tiểu thư lúc này đã thay đổi thành một người như vậy.Lão không những không nghi ngờ nàng có gì khác lạ, mà trái lại hổ thẹn nơi đáy lòng lão lại càng sâu hơn một tầng. Nghĩ tới ăt hẳn là do chuyện Ly Vương vị giá tiên hưu lần này nhất định đã gây đả kích quá lớn với người, cái này cũng có thể xem như đại nạn không chết, tính tình thay đổi, đem toàn bộ cự kiên cường dẻo dai chôn giấu sâu trong xương cốt mình toàn bộ đều phóng ra bên ngoài rồi.Bất quá tiểu thư như vậy, làm cho hắn nhìn vào mà thấy vui mừng hơn nhiều, càng cảm thấy tiểu thư thay đổi thành người như vậy đây mới thật sự là bản chất nên có của nàng, có được cái khí phách năm đó của phu nhân.Ánh mắt cũng nhìn về phía cửa, đáy mắt Đỗ Hải lóe lên một tia sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất."Nương, nương. . ." Kèm theo vài tiếng kêu hô cấp bách, trước mặt nàng một nữ tử hồng y dẫn đầu vọt vào tiểu viện. Nàng ta chính là tứ tiểu thư Phượng Kim Linh của phủ Thừa tướng.Xảo nhi thấy rõ người đầu tiên tiến vào tiểu viện là ai, bèn không tự chủ được mà nhích người đến gần Phượng Hồng Loan một chút, đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.Phượng Hồng Loan thần sắc bất động, chỉ có điều đầu ngón chân bên dưới của nàng khẽ động, không tiếng động đá cục đá dưới chân bay ra ngoài."A. . ." Một thanh âm chói tai vang lên, dưới chân Phượng Kim Linh bị cục đá bắn tới mà trợt ngã, ngửa mặt lên trời, ngay cả muốn lấy tay che đầu cũng không kịp, 'Bịch' một tiếng té xuống đất.Ngay lúc Phượng Hồng Loan vừa nhấc chân, Đỗ Hải đã phát hiện, lão cũng chỉ hơi hơi ngẩn ra, mâu quang hiện lên một tia kinh ngạc cùng ngờ vực, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã tỏ vẻ như mình không có phát hiện xảy ra chuyện gì mà quay sang nhìn Phượng Kim Linh ngã sóng choài trên mặt đất.Nhưng trong đầu lão vẫn như cũ ngẫm nghĩ tới phương pháp mà mới vừa rồi Phượng Hồng Loan nhấc chân đá viên đá kia. Quả thật là nhanh, ngoan và rất chuẩn, hơn nữa còn có thể không gây ra chút tiếng động nào mà đã có thể đá viên đá đó bay ra xa hơn mười thước, chọn góc độ, dùng lực ở chân kết hợp với độ nghiêng bàn chân thế kia cái phương pháp trước đây lão chưa từng nhìn thấy. Này không phải là việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được.Lẽ nào phong ấn của tiểu thư đã tự động giải trừ ?Đỗ Hải nghĩ đến điểm này, lại lắc đầu, phu nhân mất sớm, lúc người lâm chung đã hơi thở của mình vào trong kinh mạch của tiểu thư. Không có tứ đại hộ pháp tương trợ, này phong ấn của tiểu thư không thể nào giải trừ được. Nhưng nếu như vậy thì vì sao tiểu thư lại có thể rat ay sử dụng được phương pháp phát lực nhanh mạnh lại vô hình như vậy chứ?Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra cái gì có đủ khả năng để giải thích, Đỗ Hải đành đè xuống kinh nghi trong lòng.Bên kia Phượng Kim Linh đã nằm soài trên mặt đất mắng to lên: "Chết tiệt, là kẻ nào dám giở trò ngáng chân bản tiểu thư, lăn ra đây cho ta!"Ngáng chân? Phượng Hồng Loan giễu cợt kéo kéo khóe miệng. Đã bị như vậy mà vẫn còn sức để mở miệng mắng chửi người, xem ra cú ngã này vẫn là quá nhẹ đi.Đang suy tính xem mình có nên dùng cục đá ngay dưới châm mình kia lần nữa đá ra qua một viên che lại cái miệng đang inh ỏi của nàng ta hay không, liền nghe thấy hai tiếng gọi duyên dáng, tước cửa tiểu viện xuất hiện thêm hai đạo bóng dáng, một hồng phấn một xanh biếc lóe lên, lại có thêm hai người nữa vội vã chạy vào viện tử.