Tháng bảy. Những đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chiếu dọc theo tầng mây. Chiếu vào khu phố Diệp Thành. Tích!"Chào mừng sử dụng xe đạp điện Tiểu Cát, vui lòng chú ý đến phạm vi hoạt động trước khi lái xe và nhớ dừng lại ở những nơi được chỉ định, chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ. "Một thanh niên quét một chiếc xe điện, chạy dọc theo con đường lớn. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười như thể đã gặp phải một chuyện vui vẻ nào đó. Hứa Gian, 24 tuổi, đã tốt nghiệp được hai năm, vẫn là người làm việc linh hoạt. Hôm nay là ngày hắn ứng tuyển. Là vị trí nhân viên kế hoạch bất động sản. Lương tháng 6. 000, làm từ 9h đến 5h, nghỉ hai ngày cuối tuần. Hiệu suất làm việc tốt còn có hoa hồng, là một việc làm không tệ. Ù!Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên. "Thời gian này lại có người nhắn tin cho mình được nhỉ?"Vì tò mò hắn dừng lại, lấy điện thoại di động ra. Chỉ thấy mấy chữ lớn hiện lên trên phần mềm trò chuyện: "Con trai, cha là cha con. "Nhìn qua biệt danh, là "Nếu Như". "…

Chương 48: Chương 48

Cha, Sao Cha Xuyên Không RồiTác giả: Vũ Hạ Đích Hảo ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngTháng bảy. Những đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chiếu dọc theo tầng mây. Chiếu vào khu phố Diệp Thành. Tích!"Chào mừng sử dụng xe đạp điện Tiểu Cát, vui lòng chú ý đến phạm vi hoạt động trước khi lái xe và nhớ dừng lại ở những nơi được chỉ định, chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ. "Một thanh niên quét một chiếc xe điện, chạy dọc theo con đường lớn. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười như thể đã gặp phải một chuyện vui vẻ nào đó. Hứa Gian, 24 tuổi, đã tốt nghiệp được hai năm, vẫn là người làm việc linh hoạt. Hôm nay là ngày hắn ứng tuyển. Là vị trí nhân viên kế hoạch bất động sản. Lương tháng 6. 000, làm từ 9h đến 5h, nghỉ hai ngày cuối tuần. Hiệu suất làm việc tốt còn có hoa hồng, là một việc làm không tệ. Ù!Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên. "Thời gian này lại có người nhắn tin cho mình được nhỉ?"Vì tò mò hắn dừng lại, lấy điện thoại di động ra. Chỉ thấy mấy chữ lớn hiện lên trên phần mềm trò chuyện: "Con trai, cha là cha con. "Nhìn qua biệt danh, là "Nếu Như". "… “Cũng là năm tệ?” Diệp Vũ Tranh hỏi.Hứa Gian xòe bàn tay trống rỗng ra, cười nói: “Là không.”"Câu hỏi cuối cùng, dưới tay cậu có bao nhiêu tệ?" Hứa Gian cười thần bí."Năm tệ, chắc chắn là năm tệ." Diệp Vũ Tranh khẳng định nói."Nhấc tay lên đi." Hứa Gian nói.Diệp Vũ Tranh nghi ngờ giơ tay lên.Chỉ thấy dưới lòng bàn tay không có gì cả."Cái này! Cậu cầm đi lúc nào vậy?""Đừng sốt ruột, còn chưa thốt lên vãi chưởng đâu.Cậu biết hút thuốc đúng không? Cầm một điếu đặt lên miệng đi.""Cậu định làm gì?"Khóe môi Hứa Gian nhếch lên, khiến người ta khó có thể đoán được: "Cứ làm đi."Diệp Vũ Tranh nhìn Hứa Gian với vẻ nghi ngờ.Nhưng cậu ta vẫn đưa điếu thuốc lên miệng.“Hút thuốc rẻ tiền như vậy?” Hứa Gian khá là kinh ngạc."Bằng không thì sao? Tiết kiệm một chút." Diệp Vũ Tranh cười nói.Hứa Gian cười khổ, sau đó đưa tay đến gần điếu thuốc: “Có vẻ sau khi tốt nghiệp cuộc sống của cậu càng khó khăn hơn.”"Còn cậu thì sao, có khó khăn không?" Diệp Vũ Tranh hỏi.“Liễu Du đối với tôi rất tốt.” Hứa Gian lại bổ sung thêm: “Chỉ cần cô ấy không tức giận là được.”“Ai bảo cậu tìm vợ học võ.” Diệp Vũ Tranh cười nói."Tình huống của tôi thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Thật ra Liễu Du đi theo tôi cũng rất khổ cực.Nếu có ngày tôi phát đạt, tôi sẽ không quên khoảng thời gian vất vả trước đây.” Hứa Gian cười nói.Sau đó lập tức lấy lại tinh thần nói:"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hút thuốc đi."Tạch!Tiếng búng tay vang lên.Ngón trỏ của Hứa Gian xuất hiện một đốm lửa đúng lúc châm một điếu thuốc cho Diệp Vũ Tranh.Người sau theo bản năng muốn dùng tay che lại, nhưng nhanh chóng phản ứng lại."Vãi chưởng, cái quái gì vậy?"Cậu ta giật mình lùi lại.Thuốc cũng tắt theo.Hứa Gian thu tay lại, ngọn lửa cũng biến mất: “Cái này gọi là hí phápt.”"Sao cậu làm được vậy?" Diệp Vũ Tranh nắm lấy tay Hứa Gian ngửi thử.Phát hiện không có mùi gì lạ.“Cậu học được cái này ở đâu?” Cậu ta lại hỏi.“Tôi cảm thấy viết tiểu thuyết không có gì thú vị, nên định tìm một vài sở thích lúc rảnh rỗi.” Hứa Gian rút tay lại, nghiêm túc nói:"Sau này xin hãy gọi tôi là hí pháp sư.""Hí pháp sư?" Diệp Vũ Tranh nghi hoặc: "Tại sao không phải là ảo thuật gia?"Hứa Gian mười ngón tay giao nhau, chống khuỷu tay lên bàn, cười nói: “Bởi vì hí pháp của tôi ảo thuật gia không thể hiểu được.”“Làm màu, trông còn rất ra hình ra dạng đấy.” Diệp Vũ Tranh nhặt điếu thuốc trên đất lên, thổi thổi rồi lại cất đi:.

“Cũng là năm tệ?” Diệp Vũ Tranh hỏi.

Hứa Gian xòe bàn tay trống rỗng ra, cười nói: “Là không.

”"Câu hỏi cuối cùng, dưới tay cậu có bao nhiêu tệ?" Hứa Gian cười thần bí.

"Năm tệ, chắc chắn là năm tệ.

" Diệp Vũ Tranh khẳng định nói.

"Nhấc tay lên đi.

" Hứa Gian nói.

Diệp Vũ Tranh nghi ngờ giơ tay lên.

Chỉ thấy dưới lòng bàn tay không có gì cả.

"Cái này! Cậu cầm đi lúc nào vậy?""Đừng sốt ruột, còn chưa thốt lên vãi chưởng đâu.

Cậu biết hút thuốc đúng không? Cầm một điếu đặt lên miệng đi.

""Cậu định làm gì?"Khóe môi Hứa Gian nhếch lên, khiến người ta khó có thể đoán được: "Cứ làm đi.

"Diệp Vũ Tranh nhìn Hứa Gian với vẻ nghi ngờ.

Nhưng cậu ta vẫn đưa điếu thuốc lên miệng.

“Hút thuốc rẻ tiền như vậy?” Hứa Gian khá là kinh ngạc.

"Bằng không thì sao? Tiết kiệm một chút.

" Diệp Vũ Tranh cười nói.

Hứa Gian cười khổ, sau đó đưa tay đến gần điếu thuốc: “Có vẻ sau khi tốt nghiệp cuộc sống của cậu càng khó khăn hơn.

”"Còn cậu thì sao, có khó khăn không?" Diệp Vũ Tranh hỏi.

“Liễu Du đối với tôi rất tốt.

” Hứa Gian lại bổ sung thêm: “Chỉ cần cô ấy không tức giận là được.

”“Ai bảo cậu tìm vợ học võ.

” Diệp Vũ Tranh cười nói.

"Tình huống của tôi thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Thật ra Liễu Du đi theo tôi cũng rất khổ cực.

Nếu có ngày tôi phát đạt, tôi sẽ không quên khoảng thời gian vất vả trước đây.

” Hứa Gian cười nói.

Sau đó lập tức lấy lại tinh thần nói:"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hút thuốc đi.

"Tạch!Tiếng búng tay vang lên.

Ngón trỏ của Hứa Gian xuất hiện một đốm lửa đúng lúc châm một điếu thuốc cho Diệp Vũ Tranh.

Người sau theo bản năng muốn dùng tay che lại, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

"Vãi chưởng, cái quái gì vậy?"Cậu ta giật mình lùi lại.

Thuốc cũng tắt theo.

Hứa Gian thu tay lại, ngọn lửa cũng biến mất: “Cái này gọi là hí phápt.

”"Sao cậu làm được vậy?" Diệp Vũ Tranh nắm lấy tay Hứa Gian ngửi thử.

Phát hiện không có mùi gì lạ.

“Cậu học được cái này ở đâu?” Cậu ta lại hỏi.

“Tôi cảm thấy viết tiểu thuyết không có gì thú vị, nên định tìm một vài sở thích lúc rảnh rỗi.

” Hứa Gian rút tay lại, nghiêm túc nói:"Sau này xin hãy gọi tôi là hí pháp sư.

""Hí pháp sư?" Diệp Vũ Tranh nghi hoặc: "Tại sao không phải là ảo thuật gia?"Hứa Gian mười ngón tay giao nhau, chống khuỷu tay lên bàn, cười nói: “Bởi vì hí pháp của tôi ảo thuật gia không thể hiểu được.

”“Làm màu, trông còn rất ra hình ra dạng đấy.

” Diệp Vũ Tranh nhặt điếu thuốc trên đất lên, thổi thổi rồi lại cất đi:.

Cha, Sao Cha Xuyên Không RồiTác giả: Vũ Hạ Đích Hảo ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngTháng bảy. Những đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chiếu dọc theo tầng mây. Chiếu vào khu phố Diệp Thành. Tích!"Chào mừng sử dụng xe đạp điện Tiểu Cát, vui lòng chú ý đến phạm vi hoạt động trước khi lái xe và nhớ dừng lại ở những nơi được chỉ định, chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ. "Một thanh niên quét một chiếc xe điện, chạy dọc theo con đường lớn. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười như thể đã gặp phải một chuyện vui vẻ nào đó. Hứa Gian, 24 tuổi, đã tốt nghiệp được hai năm, vẫn là người làm việc linh hoạt. Hôm nay là ngày hắn ứng tuyển. Là vị trí nhân viên kế hoạch bất động sản. Lương tháng 6. 000, làm từ 9h đến 5h, nghỉ hai ngày cuối tuần. Hiệu suất làm việc tốt còn có hoa hồng, là một việc làm không tệ. Ù!Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên. "Thời gian này lại có người nhắn tin cho mình được nhỉ?"Vì tò mò hắn dừng lại, lấy điện thoại di động ra. Chỉ thấy mấy chữ lớn hiện lên trên phần mềm trò chuyện: "Con trai, cha là cha con. "Nhìn qua biệt danh, là "Nếu Như". "… “Cũng là năm tệ?” Diệp Vũ Tranh hỏi.Hứa Gian xòe bàn tay trống rỗng ra, cười nói: “Là không.”"Câu hỏi cuối cùng, dưới tay cậu có bao nhiêu tệ?" Hứa Gian cười thần bí."Năm tệ, chắc chắn là năm tệ." Diệp Vũ Tranh khẳng định nói."Nhấc tay lên đi." Hứa Gian nói.Diệp Vũ Tranh nghi ngờ giơ tay lên.Chỉ thấy dưới lòng bàn tay không có gì cả."Cái này! Cậu cầm đi lúc nào vậy?""Đừng sốt ruột, còn chưa thốt lên vãi chưởng đâu.Cậu biết hút thuốc đúng không? Cầm một điếu đặt lên miệng đi.""Cậu định làm gì?"Khóe môi Hứa Gian nhếch lên, khiến người ta khó có thể đoán được: "Cứ làm đi."Diệp Vũ Tranh nhìn Hứa Gian với vẻ nghi ngờ.Nhưng cậu ta vẫn đưa điếu thuốc lên miệng.“Hút thuốc rẻ tiền như vậy?” Hứa Gian khá là kinh ngạc."Bằng không thì sao? Tiết kiệm một chút." Diệp Vũ Tranh cười nói.Hứa Gian cười khổ, sau đó đưa tay đến gần điếu thuốc: “Có vẻ sau khi tốt nghiệp cuộc sống của cậu càng khó khăn hơn.”"Còn cậu thì sao, có khó khăn không?" Diệp Vũ Tranh hỏi.“Liễu Du đối với tôi rất tốt.” Hứa Gian lại bổ sung thêm: “Chỉ cần cô ấy không tức giận là được.”“Ai bảo cậu tìm vợ học võ.” Diệp Vũ Tranh cười nói."Tình huống của tôi thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Thật ra Liễu Du đi theo tôi cũng rất khổ cực.Nếu có ngày tôi phát đạt, tôi sẽ không quên khoảng thời gian vất vả trước đây.” Hứa Gian cười nói.Sau đó lập tức lấy lại tinh thần nói:"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hút thuốc đi."Tạch!Tiếng búng tay vang lên.Ngón trỏ của Hứa Gian xuất hiện một đốm lửa đúng lúc châm một điếu thuốc cho Diệp Vũ Tranh.Người sau theo bản năng muốn dùng tay che lại, nhưng nhanh chóng phản ứng lại."Vãi chưởng, cái quái gì vậy?"Cậu ta giật mình lùi lại.Thuốc cũng tắt theo.Hứa Gian thu tay lại, ngọn lửa cũng biến mất: “Cái này gọi là hí phápt.”"Sao cậu làm được vậy?" Diệp Vũ Tranh nắm lấy tay Hứa Gian ngửi thử.Phát hiện không có mùi gì lạ.“Cậu học được cái này ở đâu?” Cậu ta lại hỏi.“Tôi cảm thấy viết tiểu thuyết không có gì thú vị, nên định tìm một vài sở thích lúc rảnh rỗi.” Hứa Gian rút tay lại, nghiêm túc nói:"Sau này xin hãy gọi tôi là hí pháp sư.""Hí pháp sư?" Diệp Vũ Tranh nghi hoặc: "Tại sao không phải là ảo thuật gia?"Hứa Gian mười ngón tay giao nhau, chống khuỷu tay lên bàn, cười nói: “Bởi vì hí pháp của tôi ảo thuật gia không thể hiểu được.”“Làm màu, trông còn rất ra hình ra dạng đấy.” Diệp Vũ Tranh nhặt điếu thuốc trên đất lên, thổi thổi rồi lại cất đi:.

Chương 48: Chương 48