Một tia sáng vọt qua, đánh bể tảng đá to lớn! Bầu trời trước mắt biến đổi kỳ lạ... Mây đen cuồn cuộn, tiếng sét chói tai oanh tạc, vòng xoáy giữa trời như hố đen vũ trụ, đỏ thẩm, mưa ào ào trút xuống không ngừng, những hạt mưa nặng hạt lạnh thấu tâm can. Khác với hiện tượng thất kinh địa hãi kia, một bóng người thản nhiên, dáng đứng xêu vẹo, trên mặt là nụ cười nhạt, dường như đang mượn cơn mưa kia che đi những giọt nước mắt bi ai. Thiên Địa như muốn hòa làm một với người ấy, cảnh tượng xung quanh như chỉ xuất hiện vì người này. Vòng xoáy cuộn càng mãnh liệt, khoét 1 lỗ chọc trời không thấy đáy, nhưng lại xung quanh không cảm nhận được một cơn gió lớn. Bỗng xuất hiện Cửu đạo tia sét vàng rực. Đánh xuống quanh người phía dưới... "Ầm!!!" Người đó xem như không có chuyện gì, cứ bước đi mãi về phía trước, bằng tốc độ như thể đếm bước chân mà đi. Cửu đạo tia sét nhập thành một, biến thành 'Đại Long' đen nháy, bụng dưới đỏ rực như máu, lượn quanh vòng xoáy, thoát ẩn thoát hiện. Lúc này mưa…
Chương 5-2: Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt
Sư Tôn Tuỳ HứngTác giả: Đông Vương Dịch PhùTruyện Bách Hợp, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngMột tia sáng vọt qua, đánh bể tảng đá to lớn! Bầu trời trước mắt biến đổi kỳ lạ... Mây đen cuồn cuộn, tiếng sét chói tai oanh tạc, vòng xoáy giữa trời như hố đen vũ trụ, đỏ thẩm, mưa ào ào trút xuống không ngừng, những hạt mưa nặng hạt lạnh thấu tâm can. Khác với hiện tượng thất kinh địa hãi kia, một bóng người thản nhiên, dáng đứng xêu vẹo, trên mặt là nụ cười nhạt, dường như đang mượn cơn mưa kia che đi những giọt nước mắt bi ai. Thiên Địa như muốn hòa làm một với người ấy, cảnh tượng xung quanh như chỉ xuất hiện vì người này. Vòng xoáy cuộn càng mãnh liệt, khoét 1 lỗ chọc trời không thấy đáy, nhưng lại xung quanh không cảm nhận được một cơn gió lớn. Bỗng xuất hiện Cửu đạo tia sét vàng rực. Đánh xuống quanh người phía dưới... "Ầm!!!" Người đó xem như không có chuyện gì, cứ bước đi mãi về phía trước, bằng tốc độ như thể đếm bước chân mà đi. Cửu đạo tia sét nhập thành một, biến thành 'Đại Long' đen nháy, bụng dưới đỏ rực như máu, lượn quanh vòng xoáy, thoát ẩn thoát hiện. Lúc này mưa… Phong Hoa Tuyết Nguyệt!??"Đúng vậy, Phong hoa tuyết nguyệt. Chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương."____________________________________________________________________________Thùy phong xuy đích thị khói sương xuyên giang hàHọa nên hoa nhuốm bùn vẫn trong tựa mây nướcNguyệt quang phiêu tán làm tuyết tan hiên viên thượngVạn niên trăng soi người khứ lai thiên nhai còn vươngDu sơn ngoạn thế, quế hoa bác lạcUng dung vạn lý, cố nhân xuống ngựaMiên miên dạ trú, bất phân chính tàDao khan bộc bố, lúc xa lúc gầnĐông lưu thủy khứ, lúc vơi lúc đầyBi thương vị liễu, đã say khoái lạcHưng suy tùy ý, tháng năm vãn hồiPhiêu du trần cấu, đừng quên...Vải thanh quan phất nhẹ ống tay nơi phong đoạnVọng hoa khai sắc ngọc khẽ lay vạt tay áoNhuộm bi ai nét ngài tóc phai vương sương trànNguyệt là đêm cô tịnh vắng sao mây che dạ đăngTựa phong thanh khúc phạn xướng âm vang cao đàiNgười thương hoa chiết nhành liễu trang hoàng văn ánHào quang che trướng thượng tuyết phiêu nơi cung cầmNguyệt tịnh minh nan cầu sắc hương sao phai tàn mauKhai thiên lập địa kết giá ySánh vai vạn kiếp ngâm đường thiDiên niên ẩn hiện nắm cốt khôĐống tro cát hóa phấn mặc tánThiên nhai nhật xuất, lưỡng phân ái hậnCao sang mặc khách, luyến lưu sóng thuyềnTa cô độc bước, dẫm lên nấm mồChôn phong vùi tuyết, ngàn thu...Bộ xương khô nhuốm cạn huyết như hoa trên cànhNgười tô thêm máu nhuộm xác phong là khiên chắnNgựa phơi thây tuyết tràn vấy xung quanh quan tàiNguỵệt là tâm tư vị sứ quan đôi môi lặng câmVì ai ta xướng họa áng phong thi e lệTrần gian say giấc nồng tháng tư tựa hoa biếcMàu rêu xanh nhiễm bụi tuyết chia đôi viên mệnhNguyệt tàn hoa khai vị liễu trăng miên miên vần xoayKhai thiên lập địa kết giá ySánh vai vạn kiếp ngâm đường thiDiên niên ẩn hiện nắm cốt khôĐống tro cát hóa phấn mặc tán______________________________________________________________Ta tới Đại LươngMới học được một từNhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của nóKhông biết vị hiền tài đây có thể giải đáp một chút hay không?"Từ này là: "Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt""Việc này có gì khó?''_____________Phong là xuyên qua núi, lướt nhẹ qua mặt nước mà đếnHoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩnTuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọcNguyệt là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngàn thu vạn nămNúi cao sừng sững, du ngoạn chân trờiNgười tới ung dung, bước đi chẳng trở ngạiNgày nối tiếp đêm, lẫn lộn khó phânLúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điênNước trong vực sâu, khi đầy khi cạnNgười khổ nhiều mới biết bi thươngThiên địa tuần hoàn, sao mới hưng thịnhPhải nhớ đừng quên, đừng quênPhong là khi ngừng khi thổi căng phồng tay áoHoa là sắc ngọc lay động, bám áo không rơiTuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu màyNguyệt là trời đêm tịch mịch vắng sao ẩn mâyPhong là tiếng hát trong trẻo không ngừng vang, hủy đài caoHoa là chiết nhánh trang hoàng ba trăm vần thơTuyết là lọng trướng che trời quang, là dây cung chưa bắnNguyệt là vẻ đẹp tĩnh mịch đêm nay khó lòng trở lạiThiên hạ làm cha, ta làm mẹNúi sông là phòng cưới, sao trời làm nếnNăm sau hóa thành vạn cốt khôSáng lập lòe hòa vào không trung."Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là ta muốn nói với ngươi chuyện yêu đương."Thiên hạ rộng lớn, buồn vui man mácGần núi cao lại nhớ sông dàiCùng ý khác đường, đi ngày càng xaPhong hoa tuyết nguyệt, được mấy đợtPhong là giữ chặt khiên trước khói lửa vây quanhHoa là máu phun ra năm bước, giẫm xác đạp xươngTuyết là da ngựa dày phủ lắp quan tàiNguyệt là tâm tư khó đoán của quan chép sử ít nóiPhong là như lúc mới gặp, trầm ngâm bồi hồiHoa là nhân gian tháng tư, say tựa rêu xanhTuyết là nhiễm bụi hồng trần, số mệnh chia đôiNguyệt là khi tròn khi khuyết, bóng ảnh không đổiThiên hạ làm cha, ta làm mẹNúi sông là phòng cưới, sao trời làm nếnNăm sau hóa thành vạn cốt khôSáng lập lòe hòa vào không trung"Phong hoa tuyết nguyệt, chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương."__________________________#video ở trên, thỉnh ấn nghe!
Phong Hoa Tuyết Nguyệt!??
"Đúng vậy, Phong hoa tuyết nguyệt. Chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương."
____________________________________________________________________________
Thùy phong xuy đích thị khói sương xuyên giang hà
Họa nên hoa nhuốm bùn vẫn trong tựa mây nước
Nguyệt quang phiêu tán làm tuyết tan hiên viên thượng
Vạn niên trăng soi người khứ lai thiên nhai còn vương
Du sơn ngoạn thế, quế hoa bác lạc
Ung dung vạn lý, cố nhân xuống ngựa
Miên miên dạ trú, bất phân chính tà
Dao khan bộc bố, lúc xa lúc gần
Đông lưu thủy khứ, lúc vơi lúc đầy
Bi thương vị liễu, đã say khoái lạc
Hưng suy tùy ý, tháng năm vãn hồi
Phiêu du trần cấu, đừng quên...
Vải thanh quan phất nhẹ ống tay nơi phong đoạn
Vọng hoa khai sắc ngọc khẽ lay vạt tay áo
Nhuộm bi ai nét ngài tóc phai vương sương tràn
Nguyệt là đêm cô tịnh vắng sao mây che dạ đăng
Tựa phong thanh khúc phạn xướng âm vang cao đài
Người thương hoa chiết nhành liễu trang hoàng văn án
Hào quang che trướng thượng tuyết phiêu nơi cung cầm
Nguyệt tịnh minh nan cầu sắc hương sao phai tàn mau
Khai thiên lập địa kết giá y
Sánh vai vạn kiếp ngâm đường thi
Diên niên ẩn hiện nắm cốt khô
Đống tro cát hóa phấn mặc tán
Thiên nhai nhật xuất, lưỡng phân ái hận
Cao sang mặc khách, luyến lưu sóng thuyền
Ta cô độc bước, dẫm lên nấm mồ
Chôn phong vùi tuyết, ngàn thu...
Bộ xương khô nhuốm cạn huyết như hoa trên cành
Người tô thêm máu nhuộm xác phong là khiên chắn
Ngựa phơi thây tuyết tràn vấy xung quanh quan tài
Nguỵệt là tâm tư vị sứ quan đôi môi lặng câm
Vì ai ta xướng họa áng phong thi e lệ
Trần gian say giấc nồng tháng tư tựa hoa biếc
Màu rêu xanh nhiễm bụi tuyết chia đôi viên mệnh
Nguyệt tàn hoa khai vị liễu trăng miên miên vần xoay
Khai thiên lập địa kết giá y
Sánh vai vạn kiếp ngâm đường thi
Diên niên ẩn hiện nắm cốt khô
Đống tro cát hóa phấn mặc tán
______________________________________________________________
Ta tới Đại Lương
Mới học được một từ
Nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của nó
Không biết vị hiền tài đây có thể giải đáp một chút hay không?"
Từ này là: "Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt"
"Việc này có gì khó?''
_____________
Phong là xuyên qua núi, lướt nhẹ qua mặt nước mà đến
Hoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩn
Tuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc
Nguyệt là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngàn thu vạn năm
Núi cao sừng sững, du ngoạn chân trời
Người tới ung dung, bước đi chẳng trở ngại
Ngày nối tiếp đêm, lẫn lộn khó phân
Lúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điên
Nước trong vực sâu, khi đầy khi cạn
Người khổ nhiều mới biết bi thương
Thiên địa tuần hoàn, sao mới hưng thịnh
Phải nhớ đừng quên, đừng quên
Phong là khi ngừng khi thổi căng phồng tay áo
Hoa là sắc ngọc lay động, bám áo không rơi
Tuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu mày
Nguyệt là trời đêm tịch mịch vắng sao ẩn mây
Phong là tiếng hát trong trẻo không ngừng vang, hủy đài cao
Hoa là chiết nhánh trang hoàng ba trăm vần thơ
Tuyết là lọng trướng che trời quang, là dây cung chưa bắn
Nguyệt là vẻ đẹp tĩnh mịch đêm nay khó lòng trở lại
Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ
Núi sông là phòng cưới, sao trời làm nến
Năm sau hóa thành vạn cốt khô
Sáng lập lòe hòa vào không trung
.
"Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là ta muốn nói với ngươi chuyện yêu đương."
Thiên hạ rộng lớn, buồn vui man mác
Gần núi cao lại nhớ sông dài
Cùng ý khác đường, đi ngày càng xa
Phong hoa tuyết nguyệt, được mấy đợt
Phong là giữ chặt khiên trước khói lửa vây quanh
Hoa là máu phun ra năm bước, giẫm xác đạp xương
Tuyết là da ngựa dày phủ lắp quan tài
Nguyệt là tâm tư khó đoán của quan chép sử ít nói
Phong là như lúc mới gặp, trầm ngâm bồi hồi
Hoa là nhân gian tháng tư, say tựa rêu xanh
Tuyết là nhiễm bụi hồng trần, số mệnh chia đôi
Nguyệt là khi tròn khi khuyết, bóng ảnh không đổi
Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ
Núi sông là phòng cưới, sao trời làm nến
Năm sau hóa thành vạn cốt khô
Sáng lập lòe hòa vào không trung
"Phong hoa tuyết nguyệt, chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương."
__________________________
#video ở trên, thỉnh ấn nghe!
Sư Tôn Tuỳ HứngTác giả: Đông Vương Dịch PhùTruyện Bách Hợp, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngMột tia sáng vọt qua, đánh bể tảng đá to lớn! Bầu trời trước mắt biến đổi kỳ lạ... Mây đen cuồn cuộn, tiếng sét chói tai oanh tạc, vòng xoáy giữa trời như hố đen vũ trụ, đỏ thẩm, mưa ào ào trút xuống không ngừng, những hạt mưa nặng hạt lạnh thấu tâm can. Khác với hiện tượng thất kinh địa hãi kia, một bóng người thản nhiên, dáng đứng xêu vẹo, trên mặt là nụ cười nhạt, dường như đang mượn cơn mưa kia che đi những giọt nước mắt bi ai. Thiên Địa như muốn hòa làm một với người ấy, cảnh tượng xung quanh như chỉ xuất hiện vì người này. Vòng xoáy cuộn càng mãnh liệt, khoét 1 lỗ chọc trời không thấy đáy, nhưng lại xung quanh không cảm nhận được một cơn gió lớn. Bỗng xuất hiện Cửu đạo tia sét vàng rực. Đánh xuống quanh người phía dưới... "Ầm!!!" Người đó xem như không có chuyện gì, cứ bước đi mãi về phía trước, bằng tốc độ như thể đếm bước chân mà đi. Cửu đạo tia sét nhập thành một, biến thành 'Đại Long' đen nháy, bụng dưới đỏ rực như máu, lượn quanh vòng xoáy, thoát ẩn thoát hiện. Lúc này mưa… Phong Hoa Tuyết Nguyệt!??"Đúng vậy, Phong hoa tuyết nguyệt. Chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương."____________________________________________________________________________Thùy phong xuy đích thị khói sương xuyên giang hàHọa nên hoa nhuốm bùn vẫn trong tựa mây nướcNguyệt quang phiêu tán làm tuyết tan hiên viên thượngVạn niên trăng soi người khứ lai thiên nhai còn vươngDu sơn ngoạn thế, quế hoa bác lạcUng dung vạn lý, cố nhân xuống ngựaMiên miên dạ trú, bất phân chính tàDao khan bộc bố, lúc xa lúc gầnĐông lưu thủy khứ, lúc vơi lúc đầyBi thương vị liễu, đã say khoái lạcHưng suy tùy ý, tháng năm vãn hồiPhiêu du trần cấu, đừng quên...Vải thanh quan phất nhẹ ống tay nơi phong đoạnVọng hoa khai sắc ngọc khẽ lay vạt tay áoNhuộm bi ai nét ngài tóc phai vương sương trànNguyệt là đêm cô tịnh vắng sao mây che dạ đăngTựa phong thanh khúc phạn xướng âm vang cao đàiNgười thương hoa chiết nhành liễu trang hoàng văn ánHào quang che trướng thượng tuyết phiêu nơi cung cầmNguyệt tịnh minh nan cầu sắc hương sao phai tàn mauKhai thiên lập địa kết giá ySánh vai vạn kiếp ngâm đường thiDiên niên ẩn hiện nắm cốt khôĐống tro cát hóa phấn mặc tánThiên nhai nhật xuất, lưỡng phân ái hậnCao sang mặc khách, luyến lưu sóng thuyềnTa cô độc bước, dẫm lên nấm mồChôn phong vùi tuyết, ngàn thu...Bộ xương khô nhuốm cạn huyết như hoa trên cànhNgười tô thêm máu nhuộm xác phong là khiên chắnNgựa phơi thây tuyết tràn vấy xung quanh quan tàiNguỵệt là tâm tư vị sứ quan đôi môi lặng câmVì ai ta xướng họa áng phong thi e lệTrần gian say giấc nồng tháng tư tựa hoa biếcMàu rêu xanh nhiễm bụi tuyết chia đôi viên mệnhNguyệt tàn hoa khai vị liễu trăng miên miên vần xoayKhai thiên lập địa kết giá ySánh vai vạn kiếp ngâm đường thiDiên niên ẩn hiện nắm cốt khôĐống tro cát hóa phấn mặc tán______________________________________________________________Ta tới Đại LươngMới học được một từNhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của nóKhông biết vị hiền tài đây có thể giải đáp một chút hay không?"Từ này là: "Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt""Việc này có gì khó?''_____________Phong là xuyên qua núi, lướt nhẹ qua mặt nước mà đếnHoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩnTuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọcNguyệt là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngàn thu vạn nămNúi cao sừng sững, du ngoạn chân trờiNgười tới ung dung, bước đi chẳng trở ngạiNgày nối tiếp đêm, lẫn lộn khó phânLúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điênNước trong vực sâu, khi đầy khi cạnNgười khổ nhiều mới biết bi thươngThiên địa tuần hoàn, sao mới hưng thịnhPhải nhớ đừng quên, đừng quênPhong là khi ngừng khi thổi căng phồng tay áoHoa là sắc ngọc lay động, bám áo không rơiTuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu màyNguyệt là trời đêm tịch mịch vắng sao ẩn mâyPhong là tiếng hát trong trẻo không ngừng vang, hủy đài caoHoa là chiết nhánh trang hoàng ba trăm vần thơTuyết là lọng trướng che trời quang, là dây cung chưa bắnNguyệt là vẻ đẹp tĩnh mịch đêm nay khó lòng trở lạiThiên hạ làm cha, ta làm mẹNúi sông là phòng cưới, sao trời làm nếnNăm sau hóa thành vạn cốt khôSáng lập lòe hòa vào không trung."Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là ta muốn nói với ngươi chuyện yêu đương."Thiên hạ rộng lớn, buồn vui man mácGần núi cao lại nhớ sông dàiCùng ý khác đường, đi ngày càng xaPhong hoa tuyết nguyệt, được mấy đợtPhong là giữ chặt khiên trước khói lửa vây quanhHoa là máu phun ra năm bước, giẫm xác đạp xươngTuyết là da ngựa dày phủ lắp quan tàiNguyệt là tâm tư khó đoán của quan chép sử ít nóiPhong là như lúc mới gặp, trầm ngâm bồi hồiHoa là nhân gian tháng tư, say tựa rêu xanhTuyết là nhiễm bụi hồng trần, số mệnh chia đôiNguyệt là khi tròn khi khuyết, bóng ảnh không đổiThiên hạ làm cha, ta làm mẹNúi sông là phòng cưới, sao trời làm nếnNăm sau hóa thành vạn cốt khôSáng lập lòe hòa vào không trung"Phong hoa tuyết nguyệt, chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương."__________________________#video ở trên, thỉnh ấn nghe!