“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 189
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… "Cút!" Thành chủ gầm lên khiến hắn ta dừng lại. Sau đó, chính là tiếng mắng chửi của chúng tướng sĩ. Mễ Phong mặt đầy chua sót, cuối cùng chậm rãi đi ra khỏi đại điện trong tiếng mắng chửi. Một lát sau, hắn ta đứng trên tường thành nhìn bầu trời đằng xa. Mấy chục dặm đằng xa chính là chỗ đóng quân của Thiên Loan Điện, Diệp Hoang đang ở đó chuẩn bị tấn công thành Hắc Nham bất cứ lúc nào. Mễ Phong lẳng lặng đứng đó. Trước mặt là điện chủ mà hắn ta nguyện trung thành và cũng là bóng hồng xinh đẹp hắn ta thích sáu năm. Còn đằng sau lại là cha, mẹ và gia đình hắn ta. Và hắn ta lại bị kẹp ở giữa. Tiến hay lùi đều khó. Mễ Phong không thể trơ mắt nhìn Diệp Hoàng dẫn dắt quân đội san bằng thành Hắc Nham. Song cũng chẳng thể khuyên bảo cha đầu hàng Thiên Loan Điện. Hắn ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Có lẽ nắm đó, hắn ta không nên đi theo Văn thúc đến thành Vân Tiêu. Có lẽ sau khi cuộc chiến thành Vân Tiêu kết thúc, hắn ta nên trở về thành Hắc Nham kế thừa vị trí thành chủ. Nếu vậy thì ít nhất hắn ta sẽ không phải chịu nỗi dày vò như bây giờ. Nhưng mọi thứ đã không thể trở về quá khứ nữa. Mãi một lúc lâu sau, Mễ Phong bỗng bật cười. Có lẽ, chỉ có thế mới có thể giải thoát... ... Trong căn lều to rộng, Diệp Hoang nghiêm mặt nhìn chằm chằm thành Hắc Nham trên bản đồ. Bỗng nhiên, Phùng Chí bước vào rồi đi đến cạnh nàng. "Điện chủ, hay là... chúng ta đổi cách khác đi". Diệp Hoàng lạnh lùng nói: "Ta đã rất tốt bụng rồi, trước khi cha trở về, ta phải bình định xong phía Đông!" "Vậy lỡ thành Hắc Nham thà chết chứ không chịu phục thì sao?", Phùng Chí hỏi. "Vậy xóa sổ, trước đó chúng ta cũng không phải chưa từng làm qua cái chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành", ánh mắt Diệp Hoàng lạnh lẽo nói. "Nhưng Mễ Phong... dù gì cũng là bạn bao năm của chúng ta". Diệp Hoàng im lặng, một lát sau mới khẽ nói: "Ta tin hắn ta". Một lúc sau. "Điện chủ". Ngoài lều chợt vang lên một tiếng hô. Sau đó, Giang Phỉ bước vào từ bên ngoài. Ánh mắt nàng ta đầy phức tạp, trong tay còn cầm một miếng vải. Máu tươi chảy ra từ trên miếng vải theo kẽ tay nàng ta nhỏ giọt xuống đất.
"Cút!"
Thành chủ gầm lên khiến hắn ta dừng lại.
Sau đó, chính là tiếng mắng chửi của chúng tướng sĩ.
Mễ Phong mặt đầy chua sót, cuối cùng chậm rãi đi ra khỏi đại điện trong tiếng mắng chửi.
Một lát sau, hắn ta đứng trên tường thành nhìn bầu trời đằng xa.
Mấy chục dặm đằng xa chính là chỗ đóng quân của Thiên Loan Điện, Diệp Hoang đang ở đó chuẩn bị tấn công thành Hắc Nham bất cứ lúc nào.
Mễ Phong lẳng lặng đứng đó.
Trước mặt là điện chủ mà hắn ta nguyện trung thành và cũng là bóng hồng xinh đẹp hắn ta thích sáu năm.
Còn đằng sau lại là cha, mẹ và gia đình hắn ta.
Và hắn ta lại bị kẹp ở giữa.
Tiến hay lùi đều khó.
Mễ Phong không thể trơ mắt nhìn Diệp Hoàng dẫn dắt quân đội san bằng thành Hắc Nham.
Song cũng chẳng thể khuyên bảo cha đầu hàng Thiên Loan Điện.
Hắn ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Có lẽ nắm đó, hắn ta không nên đi theo Văn thúc đến thành Vân Tiêu.
Có lẽ sau khi cuộc chiến thành Vân Tiêu kết thúc, hắn ta nên trở về thành Hắc Nham kế thừa vị trí thành chủ.
Nếu vậy thì ít nhất hắn ta sẽ không phải chịu nỗi dày vò như bây giờ.
Nhưng mọi thứ đã không thể trở về quá khứ nữa.
Mãi một lúc lâu sau, Mễ Phong bỗng bật cười.
Có lẽ, chỉ có thế mới có thể giải thoát...
...
Trong căn lều to rộng, Diệp Hoang nghiêm mặt nhìn chằm chằm thành Hắc Nham trên bản đồ.
Bỗng nhiên, Phùng Chí bước vào rồi đi đến cạnh nàng.
"Điện chủ, hay là... chúng ta đổi cách khác đi".
Diệp Hoàng lạnh lùng nói: "Ta đã rất tốt bụng rồi, trước khi cha trở về, ta phải bình định xong phía Đông!"
"Vậy lỡ thành Hắc Nham thà chết chứ không chịu phục thì sao?", Phùng Chí hỏi.
"Vậy xóa sổ, trước đó chúng ta cũng không phải chưa từng làm qua cái chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành", ánh mắt Diệp Hoàng lạnh lẽo nói.
"Nhưng Mễ Phong... dù gì cũng là bạn bao năm của chúng ta".
Diệp Hoàng im lặng, một lát sau mới khẽ nói: "Ta tin hắn ta".
Một lúc sau.
"Điện chủ".
Ngoài lều chợt vang lên một tiếng hô.
Sau đó, Giang Phỉ bước vào từ bên ngoài.
Ánh mắt nàng ta đầy phức tạp, trong tay còn cầm một miếng vải.
Máu tươi chảy ra từ trên miếng vải theo kẽ tay nàng ta nhỏ giọt xuống đất.
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… "Cút!" Thành chủ gầm lên khiến hắn ta dừng lại. Sau đó, chính là tiếng mắng chửi của chúng tướng sĩ. Mễ Phong mặt đầy chua sót, cuối cùng chậm rãi đi ra khỏi đại điện trong tiếng mắng chửi. Một lát sau, hắn ta đứng trên tường thành nhìn bầu trời đằng xa. Mấy chục dặm đằng xa chính là chỗ đóng quân của Thiên Loan Điện, Diệp Hoang đang ở đó chuẩn bị tấn công thành Hắc Nham bất cứ lúc nào. Mễ Phong lẳng lặng đứng đó. Trước mặt là điện chủ mà hắn ta nguyện trung thành và cũng là bóng hồng xinh đẹp hắn ta thích sáu năm. Còn đằng sau lại là cha, mẹ và gia đình hắn ta. Và hắn ta lại bị kẹp ở giữa. Tiến hay lùi đều khó. Mễ Phong không thể trơ mắt nhìn Diệp Hoàng dẫn dắt quân đội san bằng thành Hắc Nham. Song cũng chẳng thể khuyên bảo cha đầu hàng Thiên Loan Điện. Hắn ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Có lẽ nắm đó, hắn ta không nên đi theo Văn thúc đến thành Vân Tiêu. Có lẽ sau khi cuộc chiến thành Vân Tiêu kết thúc, hắn ta nên trở về thành Hắc Nham kế thừa vị trí thành chủ. Nếu vậy thì ít nhất hắn ta sẽ không phải chịu nỗi dày vò như bây giờ. Nhưng mọi thứ đã không thể trở về quá khứ nữa. Mãi một lúc lâu sau, Mễ Phong bỗng bật cười. Có lẽ, chỉ có thế mới có thể giải thoát... ... Trong căn lều to rộng, Diệp Hoang nghiêm mặt nhìn chằm chằm thành Hắc Nham trên bản đồ. Bỗng nhiên, Phùng Chí bước vào rồi đi đến cạnh nàng. "Điện chủ, hay là... chúng ta đổi cách khác đi". Diệp Hoàng lạnh lùng nói: "Ta đã rất tốt bụng rồi, trước khi cha trở về, ta phải bình định xong phía Đông!" "Vậy lỡ thành Hắc Nham thà chết chứ không chịu phục thì sao?", Phùng Chí hỏi. "Vậy xóa sổ, trước đó chúng ta cũng không phải chưa từng làm qua cái chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành", ánh mắt Diệp Hoàng lạnh lẽo nói. "Nhưng Mễ Phong... dù gì cũng là bạn bao năm của chúng ta". Diệp Hoàng im lặng, một lát sau mới khẽ nói: "Ta tin hắn ta". Một lúc sau. "Điện chủ". Ngoài lều chợt vang lên một tiếng hô. Sau đó, Giang Phỉ bước vào từ bên ngoài. Ánh mắt nàng ta đầy phức tạp, trong tay còn cầm một miếng vải. Máu tươi chảy ra từ trên miếng vải theo kẽ tay nàng ta nhỏ giọt xuống đất.