“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 208
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hiểu Hiểu từ trên cao nhảy xuống, sau đó nhìn Nhan Hi với một nụ cười âm hiểm. "Hahaha, tiểu bảo bối, đi theo ta nào!" Nhan Hi sợ tới mức rùng mình một cái, run rẩy bước xuống lưng Loan Điểu, nhỏ giọng hỏi: "Cô đưa ta đến thành Vân Tiêu làm gì?" "Cô đừng có làm bừa, ta nói cho cô biết, ta quen Diệp Cầm Dao, còn quen cả gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi nữa đấy!" "Hả?" Diệp Hiểu Hiểu bỗng ngây người, toàn bộ khí tức đáng sợ đột nhiên tan biến. "Tỷ từng đến nơi này rồi sao?" Nhan Hi gật đầu: "Đúng vậy, ta đã từng đến thăm hỏi gia chủ nhà họ Diệp, sau đó đưa Diệp Cầm Dao đi, cùng nhau đến thư viện Thiên Phủ”. "Rốt cuộc cô là ai!" Nàng ấy thực sự có chút sợ hãi, thiếu nữ trước mặt này đúng là quá mức âm hiểm. “Hì hì”. Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười, nhảy qua ôm lấy tay Nhan Hi, nói: "Ta là muội muội của Diệp Cầm Dao, muội muội ruột đó”. "Tỷ ấy nói với ta, tình cảnh của tỷ ở thư viện không an toàn lắm, nên bảo ta đưa tỷ về thành Vân Tiêu trước”. Nhan Hi lập tức chết lặng. Ma nữ này thực sự là muội muội của Diệp Cầm Dao? Trước đây nàng ấy từng nghe Diệp Cầm Dao nói, muội muội của mình lương thiện, đáng yêu và khiến người ta yêu thích đến mức nào. Bây giờ, Nhan Hi chỉ muốn kéo Diệp Cầm Dao ra khỏi nhà giam, chỉ vào ma nữ trước mặt này, hỏi xem thử có phải nàng hiểu nhầm nghĩa của hai từ lương thiện và đáng yêu hay không. "Nhan Hi tỷ, sao sắc mặt tỷ lại nhợt nhạt vậy, có phải vừa nãy ngồi không vững, lắc lư quá không?" Nói đến đó, Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào Loan Điểu bảy màu vừa biến nhỏ lại, lớn tiếng nói: "Bảy Màu, nếu như sau này ngươi còn dám bay không vững, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ Cốc U Lan đấy!" Bảy Màu? Nhan Hi: … Tại sao sắc mặt ta tái nhợt, trong lòng muội còn không rõ sao? "Đúng rồi, sao muội có thể nói chuyện với Cầm Dao được vậy?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Hiểu Hiểu từ trên cao nhảy xuống, sau đó nhìn Nhan Hi với một nụ cười âm hiểm.
"Hahaha, tiểu bảo bối, đi theo ta nào!"
Nhan Hi sợ tới mức rùng mình một cái, run rẩy bước xuống lưng Loan Điểu, nhỏ giọng hỏi: "Cô đưa ta đến thành Vân Tiêu làm gì?"
"Cô đừng có làm bừa, ta nói cho cô biết, ta quen Diệp Cầm Dao, còn quen cả gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi nữa đấy!"
"Hả?"
Diệp Hiểu Hiểu bỗng ngây người, toàn bộ khí tức đáng sợ đột nhiên tan biến.
"Tỷ từng đến nơi này rồi sao?"
Nhan Hi gật đầu: "Đúng vậy, ta đã từng đến thăm hỏi gia chủ nhà họ Diệp, sau đó đưa Diệp Cầm Dao đi, cùng nhau đến thư viện Thiên Phủ”.
"Rốt cuộc cô là ai!"
Nàng ấy thực sự có chút sợ hãi, thiếu nữ trước mặt này đúng là quá mức âm hiểm.
“Hì hì”.
Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười, nhảy qua ôm lấy tay Nhan Hi, nói: "Ta là muội muội của Diệp Cầm Dao, muội muội ruột đó”.
"Tỷ ấy nói với ta, tình cảnh của tỷ ở thư viện không an toàn lắm, nên bảo ta đưa tỷ về thành Vân Tiêu trước”.
Nhan Hi lập tức chết lặng.
Ma nữ này thực sự là muội muội của Diệp Cầm Dao?
Trước đây nàng ấy từng nghe Diệp Cầm Dao nói, muội muội của mình lương thiện, đáng yêu và khiến người ta yêu thích đến mức nào.
Bây giờ, Nhan Hi chỉ muốn kéo Diệp Cầm Dao ra khỏi nhà giam, chỉ vào ma nữ trước mặt này, hỏi xem thử có phải nàng hiểu nhầm nghĩa của hai từ lương thiện và đáng yêu hay không.
"Nhan Hi tỷ, sao sắc mặt tỷ lại nhợt nhạt vậy, có phải vừa nãy ngồi không vững, lắc lư quá không?"
Nói đến đó, Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào Loan Điểu bảy màu vừa biến nhỏ lại, lớn tiếng nói: "Bảy Màu, nếu như sau này ngươi còn dám bay không vững, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ Cốc U Lan đấy!"
Bảy Màu?
Nhan Hi: …
Tại sao sắc mặt ta tái nhợt, trong lòng muội còn không rõ sao?
"Đúng rồi, sao muội có thể nói chuyện với Cầm Dao được vậy?"
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hiểu Hiểu từ trên cao nhảy xuống, sau đó nhìn Nhan Hi với một nụ cười âm hiểm. "Hahaha, tiểu bảo bối, đi theo ta nào!" Nhan Hi sợ tới mức rùng mình một cái, run rẩy bước xuống lưng Loan Điểu, nhỏ giọng hỏi: "Cô đưa ta đến thành Vân Tiêu làm gì?" "Cô đừng có làm bừa, ta nói cho cô biết, ta quen Diệp Cầm Dao, còn quen cả gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi nữa đấy!" "Hả?" Diệp Hiểu Hiểu bỗng ngây người, toàn bộ khí tức đáng sợ đột nhiên tan biến. "Tỷ từng đến nơi này rồi sao?" Nhan Hi gật đầu: "Đúng vậy, ta đã từng đến thăm hỏi gia chủ nhà họ Diệp, sau đó đưa Diệp Cầm Dao đi, cùng nhau đến thư viện Thiên Phủ”. "Rốt cuộc cô là ai!" Nàng ấy thực sự có chút sợ hãi, thiếu nữ trước mặt này đúng là quá mức âm hiểm. “Hì hì”. Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười, nhảy qua ôm lấy tay Nhan Hi, nói: "Ta là muội muội của Diệp Cầm Dao, muội muội ruột đó”. "Tỷ ấy nói với ta, tình cảnh của tỷ ở thư viện không an toàn lắm, nên bảo ta đưa tỷ về thành Vân Tiêu trước”. Nhan Hi lập tức chết lặng. Ma nữ này thực sự là muội muội của Diệp Cầm Dao? Trước đây nàng ấy từng nghe Diệp Cầm Dao nói, muội muội của mình lương thiện, đáng yêu và khiến người ta yêu thích đến mức nào. Bây giờ, Nhan Hi chỉ muốn kéo Diệp Cầm Dao ra khỏi nhà giam, chỉ vào ma nữ trước mặt này, hỏi xem thử có phải nàng hiểu nhầm nghĩa của hai từ lương thiện và đáng yêu hay không. "Nhan Hi tỷ, sao sắc mặt tỷ lại nhợt nhạt vậy, có phải vừa nãy ngồi không vững, lắc lư quá không?" Nói đến đó, Diệp Hiểu Hiểu chỉ vào Loan Điểu bảy màu vừa biến nhỏ lại, lớn tiếng nói: "Bảy Màu, nếu như sau này ngươi còn dám bay không vững, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ Cốc U Lan đấy!" Bảy Màu? Nhan Hi: … Tại sao sắc mặt ta tái nhợt, trong lòng muội còn không rõ sao? "Đúng rồi, sao muội có thể nói chuyện với Cầm Dao được vậy?"