“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 213
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Viện trưởng, ta nghĩ thông suốt rồi". "Ta bằng lòng chiến đấu cho thư viện Thiên Phủ". Một lát sau, một con thuyền khổng lồ bất chợt xuất hiện trên bầu trời thư viện Thiên Phủ rồi bay thẳng về phía Nam. Trên tầng cao nhất của con thuyền, một người lẳng lặng đứng thẳng, làn gió mát thổi bay ống tay áo dài rộng của ông ta. Người đó chính là Hồn Hư Tử. Hai bóng người một trước một sau bước đến. Lần lượt là viện trưởng Chấn Huyền và Diệp Cầm Dao mới ra khỏi phòng tạm giam. "Đại nhân, nàng đến rồi", Chấn Huyền kính cẩn nói. Hồn Hư Tử gật đầu song vẫn nhìn về phía trước nhàn nhạt nói: "Cầm Dao". "Ta hy vọng cô hiểu rằng xuất chiến cho thư viện là ơn đức và tạo hóa của mình, mong cô đừng làm thất vọng với số mệnh của bản thân". Diệp Cầm Dao khẽ cười, đứng sóng vai với ông ta. "Số mệnh hay vận hạn thì ai mà có thể nói trước được chứ?" "Câm miệng!" Chấn Huyền quát: "Cô cũng dám ăn nói như vậy với đại nhân ư? Cô có biết người là ai không?" Hồn Hư Tử giơ tay ngắt lời Chấn Huyền. Sau đó, ông ta bèn nhìn về phía Diệp Cầm Dao, cô gái trông giống như tiên nữ hạ trần này dù đã qua lâu như vậy nhưng khi thấy ông ta vẫn cảm thấy chấn động. "Cầm Dao, cô có biết những người mà mình giết trong viện Thiên Địa là ai không?", Hồn Hư Tử hỏi. Diệp Cầm Dao chỉ lạnh nhạt đáp: "Không biết và cũng không quan tâm". "Cô hẳn là nên quan tâm một chút đi". Hồn Hư Tử quay đầu lại nói: "Ta nêu cái ví dụ đi". "Đồng Phong, con trai tông chủ Lăng Vân Tông - một đại tông nhất phẩm. Cũng là một trong những thiên kiêu có tiềm lực nhất trong mấy trăm năm qua của họ. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ có hy vọng thành tiên". "Vạn Đông Nhi, cháu gái của thái thượng trưởng lão Xích Tinh Tông - một đại tông nhất phẩm, từng phá hủy vô số kỷ lục trong tông môn, được khen là thiên chi kiêu nữ ngàn năm có một". "Văn Thái Sơ, Thập Cửu hoàng tử của đế quốc Nguyên Khai ở phía Đông, là hoàng tử mà Đại Đế Nguyên Khai thích nhất. Tư chất tu luyện cũng là đứng đầu trong số các hoàng tử". "Bọn họ đều có thân phận hiển hách, nếu để những người đó biết cô là người đã giết đám thiên kiêu kia, cô đoán xem, họ có tức giận hay không?" Hồn Hư Tử kể ra vài cái tên, bọn họ đều là những người nổi tiếng trong viện Thiên Địa. Đương nhiên, cũng là những người đáng kiêu ngạo nhất. Diệp Cầm Dao chậm rì rì nói: "Ta biết họ nhưng chỉ nhớ dáng vẻ họ quỳ xuống dưới chân ta cầu xin tha thứ thôi". "Được, có quyết đoán!" Hồn Hư Tử cười to vỗ tay. "Ta thích nhất chính là những người trẻ tuổi có chí khí".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Viện trưởng, ta nghĩ thông suốt rồi".
"Ta bằng lòng chiến đấu cho thư viện Thiên Phủ".
Một lát sau, một con thuyền khổng lồ bất chợt xuất hiện trên bầu trời thư viện Thiên Phủ rồi bay thẳng về phía Nam.
Trên tầng cao nhất của con thuyền, một người lẳng lặng đứng thẳng, làn gió mát thổi bay ống tay áo dài rộng của ông ta.
Người đó chính là Hồn Hư Tử.
Hai bóng người một trước một sau bước đến.
Lần lượt là viện trưởng Chấn Huyền và Diệp Cầm Dao mới ra khỏi phòng tạm giam.
"Đại nhân, nàng đến rồi", Chấn Huyền kính cẩn nói.
Hồn Hư Tử gật đầu song vẫn nhìn về phía trước nhàn nhạt nói: "Cầm Dao".
"Ta hy vọng cô hiểu rằng xuất chiến cho thư viện là ơn đức và tạo hóa của mình, mong cô đừng làm thất vọng với số mệnh của bản thân".
Diệp Cầm Dao khẽ cười, đứng sóng vai với ông ta.
"Số mệnh hay vận hạn thì ai mà có thể nói trước được chứ?"
"Câm miệng!"
Chấn Huyền quát: "Cô cũng dám ăn nói như vậy với đại nhân ư? Cô có biết người là ai không?"
Hồn Hư Tử giơ tay ngắt lời Chấn Huyền.
Sau đó, ông ta bèn nhìn về phía Diệp Cầm Dao, cô gái trông giống như tiên nữ hạ trần này dù đã qua lâu như vậy nhưng khi thấy ông ta vẫn cảm thấy chấn động.
"Cầm Dao, cô có biết những người mà mình giết trong viện Thiên Địa là ai không?", Hồn Hư Tử hỏi.
Diệp Cầm Dao chỉ lạnh nhạt đáp: "Không biết và cũng không quan tâm".
"Cô hẳn là nên quan tâm một chút đi".
Hồn Hư Tử quay đầu lại nói: "Ta nêu cái ví dụ đi".
"Đồng Phong, con trai tông chủ Lăng Vân Tông - một đại tông nhất phẩm. Cũng là một trong những thiên kiêu có tiềm lực nhất trong mấy trăm năm qua của họ. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ có hy vọng thành tiên".
"Vạn Đông Nhi, cháu gái của thái thượng trưởng lão Xích Tinh Tông - một đại tông nhất phẩm, từng phá hủy vô số kỷ lục trong tông môn, được khen là thiên chi kiêu nữ ngàn năm có một".
"Văn Thái Sơ, Thập Cửu hoàng tử của đế quốc Nguyên Khai ở phía Đông, là hoàng tử mà Đại Đế Nguyên Khai thích nhất. Tư chất tu luyện cũng là đứng đầu trong số các hoàng tử".
"Bọn họ đều có thân phận hiển hách, nếu để những người đó biết cô là người đã giết đám thiên kiêu kia, cô đoán xem, họ có tức giận hay không?"
Hồn Hư Tử kể ra vài cái tên, bọn họ đều là những người nổi tiếng trong viện Thiên Địa.
Đương nhiên, cũng là những người đáng kiêu ngạo nhất.
Diệp Cầm Dao chậm rì rì nói: "Ta biết họ nhưng chỉ nhớ dáng vẻ họ quỳ xuống dưới chân ta cầu xin tha thứ thôi".
"Được, có quyết đoán!"
Hồn Hư Tử cười to vỗ tay.
"Ta thích nhất chính là những người trẻ tuổi có chí khí".
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Viện trưởng, ta nghĩ thông suốt rồi". "Ta bằng lòng chiến đấu cho thư viện Thiên Phủ". Một lát sau, một con thuyền khổng lồ bất chợt xuất hiện trên bầu trời thư viện Thiên Phủ rồi bay thẳng về phía Nam. Trên tầng cao nhất của con thuyền, một người lẳng lặng đứng thẳng, làn gió mát thổi bay ống tay áo dài rộng của ông ta. Người đó chính là Hồn Hư Tử. Hai bóng người một trước một sau bước đến. Lần lượt là viện trưởng Chấn Huyền và Diệp Cầm Dao mới ra khỏi phòng tạm giam. "Đại nhân, nàng đến rồi", Chấn Huyền kính cẩn nói. Hồn Hư Tử gật đầu song vẫn nhìn về phía trước nhàn nhạt nói: "Cầm Dao". "Ta hy vọng cô hiểu rằng xuất chiến cho thư viện là ơn đức và tạo hóa của mình, mong cô đừng làm thất vọng với số mệnh của bản thân". Diệp Cầm Dao khẽ cười, đứng sóng vai với ông ta. "Số mệnh hay vận hạn thì ai mà có thể nói trước được chứ?" "Câm miệng!" Chấn Huyền quát: "Cô cũng dám ăn nói như vậy với đại nhân ư? Cô có biết người là ai không?" Hồn Hư Tử giơ tay ngắt lời Chấn Huyền. Sau đó, ông ta bèn nhìn về phía Diệp Cầm Dao, cô gái trông giống như tiên nữ hạ trần này dù đã qua lâu như vậy nhưng khi thấy ông ta vẫn cảm thấy chấn động. "Cầm Dao, cô có biết những người mà mình giết trong viện Thiên Địa là ai không?", Hồn Hư Tử hỏi. Diệp Cầm Dao chỉ lạnh nhạt đáp: "Không biết và cũng không quan tâm". "Cô hẳn là nên quan tâm một chút đi". Hồn Hư Tử quay đầu lại nói: "Ta nêu cái ví dụ đi". "Đồng Phong, con trai tông chủ Lăng Vân Tông - một đại tông nhất phẩm. Cũng là một trong những thiên kiêu có tiềm lực nhất trong mấy trăm năm qua của họ. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ có hy vọng thành tiên". "Vạn Đông Nhi, cháu gái của thái thượng trưởng lão Xích Tinh Tông - một đại tông nhất phẩm, từng phá hủy vô số kỷ lục trong tông môn, được khen là thiên chi kiêu nữ ngàn năm có một". "Văn Thái Sơ, Thập Cửu hoàng tử của đế quốc Nguyên Khai ở phía Đông, là hoàng tử mà Đại Đế Nguyên Khai thích nhất. Tư chất tu luyện cũng là đứng đầu trong số các hoàng tử". "Bọn họ đều có thân phận hiển hách, nếu để những người đó biết cô là người đã giết đám thiên kiêu kia, cô đoán xem, họ có tức giận hay không?" Hồn Hư Tử kể ra vài cái tên, bọn họ đều là những người nổi tiếng trong viện Thiên Địa. Đương nhiên, cũng là những người đáng kiêu ngạo nhất. Diệp Cầm Dao chậm rì rì nói: "Ta biết họ nhưng chỉ nhớ dáng vẻ họ quỳ xuống dưới chân ta cầu xin tha thứ thôi". "Được, có quyết đoán!" Hồn Hư Tử cười to vỗ tay. "Ta thích nhất chính là những người trẻ tuổi có chí khí".