“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 217
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nếu đã gây hấn thì bản thân phải chuẩn bị tốt để chết". Diệp Cầm Dao gật đầu. Sau đó, nàng bỗng hỏi: "Chúng ta đã đi cả mấy ngày rồi, rốt cuộc thì địa điểm diễn ra trận chiến Thiên Mệnh là ở đâu thế?" Hồn Hư Tử chỉ phía trước đáp: "Đằng trước cách Lăng Vân Tông không xa, nơi đó có một cái bí cảnh tự nhiên, vừa hay có thể dùng nó làm nơi chiến đấu". "Mấy ngày nay, ta sẽ dẫn đi làm quen một chút". Diệp Cầm Dao gật đầu, lại hỏi: "Tham gia chiến đấu đều có những thế lực nào? Dù sao thì ta cũng phải biết đối thủ của mình là ai chứ". Hồn Hư Tử cười nói: "Trận chiến Thiên Mệnh tổng cộng có sáu thế lực tham gia". "Thư viện Thiên Phủ, đế quốc Sùng Quang ở phía Đông, đế quốc Minh Âm ở Đông Nam, Ách Thần Giáo ở phía Tây, Vạn Bảo các và thánh địa Thiên Toán ở Trung Châu". "Là thánh địa chân chính". Hồn Hư Tử còn nhấn mạnh một câu, hiển nhiên sợ Diệp Cầm Dao hiểu lầm, cho rằng nó giống như thánh địa Vân Tiêu. "Còn Vạn Bảo các?", Diệp Cầm Dao kinh ngạc hỏi. Ở trong ấn tượng của nàng, đây chỉ là một nhà làm ăn, không tham gia bất cứ tranh chấp nào trên đời. "Vạn Bảo các không tham gia tranh chấp bình thường là vì họ có âm mưu lớn hơn nữa". Hồn Hư Tử giải thích: "Nhưng đừng xem nhẹ nó, có lẽ đối thủ có khả năng đe dọa được cho cô nhất chính là họ". Diệp Cầm Dao gật đầu. Khi nàng bước lên bậc cao hơn thì dường như một vài bí mật của thế giới này đang dần hé mở ra với mình. "Tại sao giờ ông lại chịu nói những điều đó với ta?", Diệp Cầm Dao hỏi. Thực ra, trên đường đến đây nàng cũng đã hỏi, nhưng Hồn Hư Tử vẫn ngậm miệng không đáp. Hồn Hư Tử cười đáp: "Trên đời này, có một số người mạnh đến nỗi vượt sức tưởng tượng của cô". "Thân phận của ta khá đặc biệt, nếu nhắc đến họ ở bên ngoài thì chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, cô sẽ gặp nguy hiểm". "Thế nên, đến đây thì ta mới có thể nói cho cô biết". Hồn Hư Tử nói xong bèn vung tay lên, một lớp màng trong suốt dập dờn xuất hiện trên đỉnh đầu. Lớp màng này cực kỳ khổng lồ, gần như bao phủ hết diện tích hơn mười vạn dặm ở bên trong. Quan trọng nhất là, Diệp Cầm Dao lại cảm nhận được một khí tức kỳ lạ không thuộc về thế giới này. Giống như cái thứ trong núi đằng sau thư viện. "Chỉ cần tiến vào đây thì sẽ chẳng còn ai có thể dòm ngó chúng ta". Hồn Hư Tử cười nói. Nhưng ngay khi Hồn Hư Tử vừa nói xong thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bỗng xuất hiện sau đầu ông ta, giống như là muốn búng một cái. "Khụ khụ".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu đã gây hấn thì bản thân phải chuẩn bị tốt để chết".
Diệp Cầm Dao gật đầu.
Sau đó, nàng bỗng hỏi: "Chúng ta đã đi cả mấy ngày rồi, rốt cuộc thì địa điểm diễn ra trận chiến Thiên Mệnh là ở đâu thế?"
Hồn Hư Tử chỉ phía trước đáp: "Đằng trước cách Lăng Vân Tông không xa, nơi đó có một cái bí cảnh tự nhiên, vừa hay có thể dùng nó làm nơi chiến đấu".
"Mấy ngày nay, ta sẽ dẫn đi làm quen một chút".
Diệp Cầm Dao gật đầu, lại hỏi: "Tham gia chiến đấu đều có những thế lực nào? Dù sao thì ta cũng phải biết đối thủ của mình là ai chứ".
Hồn Hư Tử cười nói: "Trận chiến Thiên Mệnh tổng cộng có sáu thế lực tham gia".
"Thư viện Thiên Phủ, đế quốc Sùng Quang ở phía Đông, đế quốc Minh Âm ở Đông Nam, Ách Thần Giáo ở phía Tây, Vạn Bảo các và thánh địa Thiên Toán ở Trung Châu".
"Là thánh địa chân chính".
Hồn Hư Tử còn nhấn mạnh một câu, hiển nhiên sợ Diệp Cầm Dao hiểu lầm, cho rằng nó giống như thánh địa Vân Tiêu.
"Còn Vạn Bảo các?", Diệp Cầm Dao kinh ngạc hỏi.
Ở trong ấn tượng của nàng, đây chỉ là một nhà làm ăn, không tham gia bất cứ tranh chấp nào trên đời.
"Vạn Bảo các không tham gia tranh chấp bình thường là vì họ có âm mưu lớn hơn nữa".
Hồn Hư Tử giải thích: "Nhưng đừng xem nhẹ nó, có lẽ đối thủ có khả năng đe dọa được cho cô nhất chính là họ".
Diệp Cầm Dao gật đầu.
Khi nàng bước lên bậc cao hơn thì dường như một vài bí mật của thế giới này đang dần hé mở ra với mình.
"Tại sao giờ ông lại chịu nói những điều đó với ta?", Diệp Cầm Dao hỏi.
Thực ra, trên đường đến đây nàng cũng đã hỏi, nhưng Hồn Hư Tử vẫn ngậm miệng không đáp.
Hồn Hư Tử cười đáp: "Trên đời này, có một số người mạnh đến nỗi vượt sức tưởng tượng của cô".
"Thân phận của ta khá đặc biệt, nếu nhắc đến họ ở bên ngoài thì chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, cô sẽ gặp nguy hiểm".
"Thế nên, đến đây thì ta mới có thể nói cho cô biết".
Hồn Hư Tử nói xong bèn vung tay lên, một lớp màng trong suốt dập dờn xuất hiện trên đỉnh đầu.
Lớp màng này cực kỳ khổng lồ, gần như bao phủ hết diện tích hơn mười vạn dặm ở bên trong.
Quan trọng nhất là, Diệp Cầm Dao lại cảm nhận được một khí tức kỳ lạ không thuộc về thế giới này.
Giống như cái thứ trong núi đằng sau thư viện.
"Chỉ cần tiến vào đây thì sẽ chẳng còn ai có thể dòm ngó chúng ta".
Hồn Hư Tử cười nói.
Nhưng ngay khi Hồn Hư Tử vừa nói xong thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bỗng xuất hiện sau đầu ông ta, giống như là muốn búng một cái.
"Khụ khụ".
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nếu đã gây hấn thì bản thân phải chuẩn bị tốt để chết". Diệp Cầm Dao gật đầu. Sau đó, nàng bỗng hỏi: "Chúng ta đã đi cả mấy ngày rồi, rốt cuộc thì địa điểm diễn ra trận chiến Thiên Mệnh là ở đâu thế?" Hồn Hư Tử chỉ phía trước đáp: "Đằng trước cách Lăng Vân Tông không xa, nơi đó có một cái bí cảnh tự nhiên, vừa hay có thể dùng nó làm nơi chiến đấu". "Mấy ngày nay, ta sẽ dẫn đi làm quen một chút". Diệp Cầm Dao gật đầu, lại hỏi: "Tham gia chiến đấu đều có những thế lực nào? Dù sao thì ta cũng phải biết đối thủ của mình là ai chứ". Hồn Hư Tử cười nói: "Trận chiến Thiên Mệnh tổng cộng có sáu thế lực tham gia". "Thư viện Thiên Phủ, đế quốc Sùng Quang ở phía Đông, đế quốc Minh Âm ở Đông Nam, Ách Thần Giáo ở phía Tây, Vạn Bảo các và thánh địa Thiên Toán ở Trung Châu". "Là thánh địa chân chính". Hồn Hư Tử còn nhấn mạnh một câu, hiển nhiên sợ Diệp Cầm Dao hiểu lầm, cho rằng nó giống như thánh địa Vân Tiêu. "Còn Vạn Bảo các?", Diệp Cầm Dao kinh ngạc hỏi. Ở trong ấn tượng của nàng, đây chỉ là một nhà làm ăn, không tham gia bất cứ tranh chấp nào trên đời. "Vạn Bảo các không tham gia tranh chấp bình thường là vì họ có âm mưu lớn hơn nữa". Hồn Hư Tử giải thích: "Nhưng đừng xem nhẹ nó, có lẽ đối thủ có khả năng đe dọa được cho cô nhất chính là họ". Diệp Cầm Dao gật đầu. Khi nàng bước lên bậc cao hơn thì dường như một vài bí mật của thế giới này đang dần hé mở ra với mình. "Tại sao giờ ông lại chịu nói những điều đó với ta?", Diệp Cầm Dao hỏi. Thực ra, trên đường đến đây nàng cũng đã hỏi, nhưng Hồn Hư Tử vẫn ngậm miệng không đáp. Hồn Hư Tử cười đáp: "Trên đời này, có một số người mạnh đến nỗi vượt sức tưởng tượng của cô". "Thân phận của ta khá đặc biệt, nếu nhắc đến họ ở bên ngoài thì chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, cô sẽ gặp nguy hiểm". "Thế nên, đến đây thì ta mới có thể nói cho cô biết". Hồn Hư Tử nói xong bèn vung tay lên, một lớp màng trong suốt dập dờn xuất hiện trên đỉnh đầu. Lớp màng này cực kỳ khổng lồ, gần như bao phủ hết diện tích hơn mười vạn dặm ở bên trong. Quan trọng nhất là, Diệp Cầm Dao lại cảm nhận được một khí tức kỳ lạ không thuộc về thế giới này. Giống như cái thứ trong núi đằng sau thư viện. "Chỉ cần tiến vào đây thì sẽ chẳng còn ai có thể dòm ngó chúng ta". Hồn Hư Tử cười nói. Nhưng ngay khi Hồn Hư Tử vừa nói xong thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bỗng xuất hiện sau đầu ông ta, giống như là muốn búng một cái. "Khụ khụ".