“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 232
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… “Sao vậy?”, Hồn Xu Tử hỏi. Sắc mặt của Chấn Huyền không được tốt lắm, nói: “Đại nhân, bên phía thư viện truyền tin báo là có một con yêu thú cấp chín đỉnh phong xông vào thư viện, cuối cùng đi vào phía sau núi”. Vẻ mặt của Hồn Hư Tử đột ngột thay đổi, phía sau núi chính là nơi đặt thứ đó! AdvertisementNhất định không được xảy ra chuyện gì! “Nó đã làm những gì?”, sắc mặt của Hồn Hư Tử trông rất ảm đạm. AdvertisementChấn Huyền đáp: “Cũng không làm gì cả. Nghe phó viện trưởng nói, hình như con yêu thú đó chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng không giết người hay cướp tài nguyên, chỉ dừng lại một lúc rồi bỏ đi”. Hồn Hư Tử im lặng, chuyện này thực sự là quá mức trùng hợp. Một lúc sau, ông ta nói: “Vẫn nên đến đó kiểm tra một chuyến, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!” “Ông đi trước, ta sẽ tới sau”. Chấn Huyền gật đầu, xoay người rời đi. Trong khi đó, ở phía bên kia. “Cái gì? Ngay cả Thích Phương cũng bị đánh bại?”, sắc mặt Đồng Thượng Thanh kinh ngạc hỏi. Thích Phương là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Lăng Vân Tông đấy! “Đúng vậy”. Nguyên Hạo nói: “Chỉ trong một hiệp, Thích Phương sư huynh đã ngã xuống dưới chân Diệp Cầm Dao, không biết sống chết”. “Hơn nữa...” “Vua cá rồng do chính tay sư tôn nuôi trong Tẩy Nghiên Trì cũng bị cô ta nướng ăn rồi...” Đồng Thượng Thanh trợn trừng mắt, tựa hồ không dám tin những lời Nguyên Hạo nói. Mới lúc nãy, ông ta còn tưởng thiên kiêu của Lăng Vân tông có thể dễ dàng hạ gục Diệp Cầm Dao. Không ngờ, nhanh như vậy đã bị đánh bại! “Dám ăn cá của ta, ngươi đi giữ chân cô ta trước, ta sẽ tới ngay!” Sau khi bảo Nguyên Hạo rời đi, Đồng Thượng Thanh quay trở lại. Đúng lúc này, Hồn Hư Tử cũng quay lại. Hai người nhìn nhau. Vừa nãy hai người còn đang trò chuyện vui vẻ, bây giờ đột nhiên đều cảm thấy. Sao mặt mày ai cũng ủ rũ thế này! Lăng Vân tông, Tẩy Nghiên Trì. Một đám thanh niên nằm ngổn ngang trên mặt đất, không biết sống chết ra sao. Nếu như có đệ tử của Lăng Vân tông ở đây, nhất định chân bọn họ đều run cầm cập. Bởi vì, đám người ngã xuống đó, không có ngoại lệ, đều là thiên kiêu kiệt xuất của tông môn! Thậm chí, trong đó còn có mấy người là đệ tử chân truyền của tông chủ…
“Sao vậy?”, Hồn Xu Tử hỏi.
Sắc mặt của Chấn Huyền không được tốt lắm, nói: “Đại nhân, bên phía thư viện truyền tin báo là có một con yêu thú cấp chín đỉnh phong xông vào thư viện, cuối cùng đi vào phía sau núi”.
Vẻ mặt của Hồn Hư Tử đột ngột thay đổi, phía sau núi chính là nơi đặt thứ đó!
Advertisement
Nhất định không được xảy ra chuyện gì!
“Nó đã làm những gì?”, sắc mặt của Hồn Hư Tử trông rất ảm đạm.
Advertisement
Chấn Huyền đáp: “Cũng không làm gì cả. Nghe phó viện trưởng nói, hình như con yêu thú đó chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng không giết người hay cướp tài nguyên, chỉ dừng lại một lúc rồi bỏ đi”.
Hồn Hư Tử im lặng, chuyện này thực sự là quá mức trùng hợp.
Một lúc sau, ông ta nói: “Vẫn nên đến đó kiểm tra một chuyến, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!”
“Ông đi trước, ta sẽ tới sau”.
Chấn Huyền gật đầu, xoay người rời đi.
Trong khi đó, ở phía bên kia.
“Cái gì? Ngay cả Thích Phương cũng bị đánh bại?”, sắc mặt Đồng Thượng Thanh kinh ngạc hỏi.
Thích Phương là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Lăng Vân Tông đấy!
“Đúng vậy”.
Nguyên Hạo nói: “Chỉ trong một hiệp, Thích Phương sư huynh đã ngã xuống dưới chân Diệp Cầm Dao, không biết sống chết”.
“Hơn nữa...”
“Vua cá rồng do chính tay sư tôn nuôi trong Tẩy Nghiên Trì cũng bị cô ta nướng ăn rồi...”
Đồng Thượng Thanh trợn trừng mắt, tựa hồ không dám tin những lời Nguyên Hạo nói.
Mới lúc nãy, ông ta còn tưởng thiên kiêu của Lăng Vân tông có thể dễ dàng hạ gục Diệp Cầm Dao.
Không ngờ, nhanh như vậy đã bị đánh bại!
“Dám ăn cá của ta, ngươi đi giữ chân cô ta trước, ta sẽ tới ngay!”
Sau khi bảo Nguyên Hạo rời đi, Đồng Thượng Thanh quay trở lại.
Đúng lúc này, Hồn Hư Tử cũng quay lại.
Hai người nhìn nhau.
Vừa nãy hai người còn đang trò chuyện vui vẻ, bây giờ đột nhiên đều cảm thấy.
Sao mặt mày ai cũng ủ rũ thế này!
Lăng Vân tông, Tẩy Nghiên Trì.
Một đám thanh niên nằm ngổn ngang trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Nếu như có đệ tử của Lăng Vân tông ở đây, nhất định chân bọn họ đều run cầm cập.
Bởi vì, đám người ngã xuống đó, không có ngoại lệ, đều là thiên kiêu kiệt xuất của tông môn!
Thậm chí, trong đó còn có mấy người là đệ tử chân truyền của tông chủ…
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… “Sao vậy?”, Hồn Xu Tử hỏi. Sắc mặt của Chấn Huyền không được tốt lắm, nói: “Đại nhân, bên phía thư viện truyền tin báo là có một con yêu thú cấp chín đỉnh phong xông vào thư viện, cuối cùng đi vào phía sau núi”. Vẻ mặt của Hồn Hư Tử đột ngột thay đổi, phía sau núi chính là nơi đặt thứ đó! AdvertisementNhất định không được xảy ra chuyện gì! “Nó đã làm những gì?”, sắc mặt của Hồn Hư Tử trông rất ảm đạm. AdvertisementChấn Huyền đáp: “Cũng không làm gì cả. Nghe phó viện trưởng nói, hình như con yêu thú đó chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng không giết người hay cướp tài nguyên, chỉ dừng lại một lúc rồi bỏ đi”. Hồn Hư Tử im lặng, chuyện này thực sự là quá mức trùng hợp. Một lúc sau, ông ta nói: “Vẫn nên đến đó kiểm tra một chuyến, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!” “Ông đi trước, ta sẽ tới sau”. Chấn Huyền gật đầu, xoay người rời đi. Trong khi đó, ở phía bên kia. “Cái gì? Ngay cả Thích Phương cũng bị đánh bại?”, sắc mặt Đồng Thượng Thanh kinh ngạc hỏi. Thích Phương là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Lăng Vân Tông đấy! “Đúng vậy”. Nguyên Hạo nói: “Chỉ trong một hiệp, Thích Phương sư huynh đã ngã xuống dưới chân Diệp Cầm Dao, không biết sống chết”. “Hơn nữa...” “Vua cá rồng do chính tay sư tôn nuôi trong Tẩy Nghiên Trì cũng bị cô ta nướng ăn rồi...” Đồng Thượng Thanh trợn trừng mắt, tựa hồ không dám tin những lời Nguyên Hạo nói. Mới lúc nãy, ông ta còn tưởng thiên kiêu của Lăng Vân tông có thể dễ dàng hạ gục Diệp Cầm Dao. Không ngờ, nhanh như vậy đã bị đánh bại! “Dám ăn cá của ta, ngươi đi giữ chân cô ta trước, ta sẽ tới ngay!” Sau khi bảo Nguyên Hạo rời đi, Đồng Thượng Thanh quay trở lại. Đúng lúc này, Hồn Hư Tử cũng quay lại. Hai người nhìn nhau. Vừa nãy hai người còn đang trò chuyện vui vẻ, bây giờ đột nhiên đều cảm thấy. Sao mặt mày ai cũng ủ rũ thế này! Lăng Vân tông, Tẩy Nghiên Trì. Một đám thanh niên nằm ngổn ngang trên mặt đất, không biết sống chết ra sao. Nếu như có đệ tử của Lăng Vân tông ở đây, nhất định chân bọn họ đều run cầm cập. Bởi vì, đám người ngã xuống đó, không có ngoại lệ, đều là thiên kiêu kiệt xuất của tông môn! Thậm chí, trong đó còn có mấy người là đệ tử chân truyền của tông chủ…