“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 246
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Hai mắt Giang Lão hơi híp lại, sau đó nở cười nói: "Đúng vậy, thư viện cũng là một bên tham gia trận chiến”. "Haha!" Trong mắt Nhan Đồng lộ ra vẻ hận thù, nói: "Nếu như cô ta có thể cùng đến thì tốt quá rồi”. Advertisement"Ta muốn cô ta biết, cuối cùng là ta chiếm được Lân Bằng ca!" Giang Lão không nói gì. AdvertisementThực ra ông ta không muốn đến Uyên Thành, nhưng Nhan Đồng lại không chịu, một mực muốn đến gặp Lân Bằng thánh tử. Thái Vũ tông đành bất lực, chỉ có thể phái ông ta đi theo, tránh Nhan Đồng gây nên chuyện gì rắc rối. Bây giờ xem ra, mục đích của Nhan Đồng không chỉ mỗi Lân Bằng mà còn có cô gái tội nghiệp bị đuổi đi năm đó. "Thật hy vọng lúc này có thể gặp được cô ta”. Nhan Đồng vuốt v e quanh cổ của Huyền Sí Hổ, lạnh lùng nói: "Để cô ta chứng kiến, sự tiếp đãi vốn thuộc về cô ta nhưng lại ở trên người ta, còn cô ta chỉ có thể ở trong thư viện cô tịch cả đời”. "Cảnh tượng đó thật khiến người ta mong đợi”. Giang Lão nhìn nàng ta khẽ lắc đầu. Nữ tử này quá mức tâm cơ. Những biến cố năm đó đã khiến cô gái đó phải rời đi rồi, bây giờ còn muốn ở trên cao nhìn xuống sỉ nhục người ta một phen sao? Ông ta thực sự hy vọng cô gái đó sẽ không xuất hiện ở đây. Đột nhiên, một luồng khí tức cường hãn khiến người ta kinh hãi, từ trên trời lao thẳng tới! Giang Lão nhìn lên, chỉ thấy một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ đang sà xuống, nhắm chuẩn ngay bục cao này! Trong tích tắc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi! Vậy mà lại là một con yêu thú đáng sợ cấp chín! "Nhanh tránh ra!" Giang Lão thét lên, túm lấy người Nhan Đồng, vội vàng rời đi. “Rầm” một tiếng, Loan Điểu đứng trên đài cao, sải đôi cánh khổng lồ một trăm mét, gào rú vang trời. Sự uy áp đáng sợ khiến những con yêu thú khác trên đài cao, bao gồm cả Huyền Sí Hổ dũng mãnh vừa rồi cũng phải run cầm cập, nằm im tại chỗ không dám nhúc nhích. Khí tức của đỉnh phong cấp chín khiến toàn bộ đài cao rung chuyển. Đôi chân của tên thị vệ run lên, hắn ta chưa bao giờ đối mặt với một sinh vật đáng sợ như vậy! "Được rồi”. Lúc này, một giọng nói từ phía trên Loan Điểu truyền xuống. Âm thanh không lớn nhưng cực kỳ uy nghiêm. Tên thị vệ kinh hoàng khi thấy con yêu thú đáng sợ đó vậy mà lại thực sự co đầu lại vì sợ hãi. Sau đó, Loan Điểu nhanh chóng thu nhỏ, biến thành hình người trông có vẻ rất thô thiển. Hơn mười bóng người hiện ra trước mặt mọi người. Nhìn những người đứng xung quanh không khỏi run rẩy, Diệp Long chậc chậc cảm thán.
Hai mắt Giang Lão hơi híp lại, sau đó nở cười nói: "Đúng vậy, thư viện cũng là một bên tham gia trận chiến”.
"Haha!"
Trong mắt Nhan Đồng lộ ra vẻ hận thù, nói: "Nếu như cô ta có thể cùng đến thì tốt quá rồi”.
Advertisement
"Ta muốn cô ta biết, cuối cùng là ta chiếm được Lân Bằng ca!"
Giang Lão không nói gì.
Advertisement
Thực ra ông ta không muốn đến Uyên Thành, nhưng Nhan Đồng lại không chịu, một mực muốn đến gặp Lân Bằng thánh tử.
Thái Vũ tông đành bất lực, chỉ có thể phái ông ta đi theo, tránh Nhan Đồng gây nên chuyện gì rắc rối.
Bây giờ xem ra, mục đích của Nhan Đồng không chỉ mỗi Lân Bằng mà còn có cô gái tội nghiệp bị đuổi đi năm đó.
"Thật hy vọng lúc này có thể gặp được cô ta”.
Nhan Đồng vuốt v e quanh cổ của Huyền Sí Hổ, lạnh lùng nói: "Để cô ta chứng kiến, sự tiếp đãi vốn thuộc về cô ta nhưng lại ở trên người ta, còn cô ta chỉ có thể ở trong thư viện cô tịch cả đời”.
"Cảnh tượng đó thật khiến người ta mong đợi”.
Giang Lão nhìn nàng ta khẽ lắc đầu.
Nữ tử này quá mức tâm cơ.
Những biến cố năm đó đã khiến cô gái đó phải rời đi rồi, bây giờ còn muốn ở trên cao nhìn xuống sỉ nhục người ta một phen sao?
Ông ta thực sự hy vọng cô gái đó sẽ không xuất hiện ở đây.
Đột nhiên, một luồng khí tức cường hãn khiến người ta kinh hãi, từ trên trời lao thẳng tới!
Giang Lão nhìn lên, chỉ thấy một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ đang sà xuống, nhắm chuẩn ngay bục cao này!
Trong tích tắc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi!
Vậy mà lại là một con yêu thú đáng sợ cấp chín!
"Nhanh tránh ra!"
Giang Lão thét lên, túm lấy người Nhan Đồng, vội vàng rời đi.
“Rầm” một tiếng, Loan Điểu đứng trên đài cao, sải đôi cánh khổng lồ một trăm mét, gào rú vang trời.
Sự uy áp đáng sợ khiến những con yêu thú khác trên đài cao, bao gồm cả Huyền Sí Hổ dũng mãnh vừa rồi cũng phải run cầm cập, nằm im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Khí tức của đỉnh phong cấp chín khiến toàn bộ đài cao rung chuyển.
Đôi chân của tên thị vệ run lên, hắn ta chưa bao giờ đối mặt với một sinh vật đáng sợ như vậy!
"Được rồi”.
Lúc này, một giọng nói từ phía trên Loan Điểu truyền xuống.
Âm thanh không lớn nhưng cực kỳ uy nghiêm.
Tên thị vệ kinh hoàng khi thấy con yêu thú đáng sợ đó vậy mà lại thực sự co đầu lại vì sợ hãi.
Sau đó, Loan Điểu nhanh chóng thu nhỏ, biến thành hình người trông có vẻ rất thô thiển.
Hơn mười bóng người hiện ra trước mặt mọi người.
Nhìn những người đứng xung quanh không khỏi run rẩy, Diệp Long chậc chậc cảm thán.
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Hai mắt Giang Lão hơi híp lại, sau đó nở cười nói: "Đúng vậy, thư viện cũng là một bên tham gia trận chiến”. "Haha!" Trong mắt Nhan Đồng lộ ra vẻ hận thù, nói: "Nếu như cô ta có thể cùng đến thì tốt quá rồi”. Advertisement"Ta muốn cô ta biết, cuối cùng là ta chiếm được Lân Bằng ca!" Giang Lão không nói gì. AdvertisementThực ra ông ta không muốn đến Uyên Thành, nhưng Nhan Đồng lại không chịu, một mực muốn đến gặp Lân Bằng thánh tử. Thái Vũ tông đành bất lực, chỉ có thể phái ông ta đi theo, tránh Nhan Đồng gây nên chuyện gì rắc rối. Bây giờ xem ra, mục đích của Nhan Đồng không chỉ mỗi Lân Bằng mà còn có cô gái tội nghiệp bị đuổi đi năm đó. "Thật hy vọng lúc này có thể gặp được cô ta”. Nhan Đồng vuốt v e quanh cổ của Huyền Sí Hổ, lạnh lùng nói: "Để cô ta chứng kiến, sự tiếp đãi vốn thuộc về cô ta nhưng lại ở trên người ta, còn cô ta chỉ có thể ở trong thư viện cô tịch cả đời”. "Cảnh tượng đó thật khiến người ta mong đợi”. Giang Lão nhìn nàng ta khẽ lắc đầu. Nữ tử này quá mức tâm cơ. Những biến cố năm đó đã khiến cô gái đó phải rời đi rồi, bây giờ còn muốn ở trên cao nhìn xuống sỉ nhục người ta một phen sao? Ông ta thực sự hy vọng cô gái đó sẽ không xuất hiện ở đây. Đột nhiên, một luồng khí tức cường hãn khiến người ta kinh hãi, từ trên trời lao thẳng tới! Giang Lão nhìn lên, chỉ thấy một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ đang sà xuống, nhắm chuẩn ngay bục cao này! Trong tích tắc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi! Vậy mà lại là một con yêu thú đáng sợ cấp chín! "Nhanh tránh ra!" Giang Lão thét lên, túm lấy người Nhan Đồng, vội vàng rời đi. “Rầm” một tiếng, Loan Điểu đứng trên đài cao, sải đôi cánh khổng lồ một trăm mét, gào rú vang trời. Sự uy áp đáng sợ khiến những con yêu thú khác trên đài cao, bao gồm cả Huyền Sí Hổ dũng mãnh vừa rồi cũng phải run cầm cập, nằm im tại chỗ không dám nhúc nhích. Khí tức của đỉnh phong cấp chín khiến toàn bộ đài cao rung chuyển. Đôi chân của tên thị vệ run lên, hắn ta chưa bao giờ đối mặt với một sinh vật đáng sợ như vậy! "Được rồi”. Lúc này, một giọng nói từ phía trên Loan Điểu truyền xuống. Âm thanh không lớn nhưng cực kỳ uy nghiêm. Tên thị vệ kinh hoàng khi thấy con yêu thú đáng sợ đó vậy mà lại thực sự co đầu lại vì sợ hãi. Sau đó, Loan Điểu nhanh chóng thu nhỏ, biến thành hình người trông có vẻ rất thô thiển. Hơn mười bóng người hiện ra trước mặt mọi người. Nhìn những người đứng xung quanh không khỏi run rẩy, Diệp Long chậc chậc cảm thán.