Tác giả:

“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…

Chương 249

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Ông ta vừa định nổi giận lại thấy Đồng Thượng Thanh mặt mày suy yếu, hơi thở phù phiếm, tóc cũng bạc một nửa.  Rõ ràng là bị thương nặng.  "Ông làm sao vậy?"  AdvertisementHồn Hư Tử từ nổi giận chuyển thành kinh ngạc.  "Ha ha".  Đồng Thượng Thanh gượng cười, mặt mày suy sụp.  Advertisement"Vấn đề này, đại nhân vẫn là tự mình đi hỏi Diệp Cầm Dao thì tốt hơn".  Hồn Hư Tử cau mày: "Nàng đâu?"  "Đang nghỉ ở vườn tiên sau núi ấy".  Đồng Thượng Thanh chậm rì rì nói: "Mấy lão tổ đã sắp xếp cho nàng ở một nơi quý giá trong Lăng Vân Tông".  Hồn Hư Tử lại kinh ngạc thêm lần nữa.  "Mấy lão tổ?"  Đồng Thượng Thanh gật đầu.  "Đúng vậy".  "Bốn vị lão tổ bảo vệ Lăng Vân Tông để chúng ta khỏi rơi vào kết cục bị giết".  "Gì?"  Hồn Hư Tử ngây người.  Ông ta còn tưởng rằng nếu khiến lão tổ Lăng Vân Tông phải ra mặt thì e rằng Diệp Cầm Dao kia sẽ chết.  Nhưng sự thật lại không như những gì ông ta nghĩ.  "Rốt cuộc thì nàng đã làm cái gì?", Hồn Hư Tử hỏi.  Đồng Thượng Thanh thở dài: "Cũng không có gì".  "Nàng chỉ đánh bại tất cả mọi người thôi".  Một lát sau, vườn tiên sau núi.  Diệp Cầm Dao ngồi bên cạnh một cái hồ trong suốt, điều chỉnh dây đàn của mình.  Bỗng nhiên, đầu óc nàng vừa cảm nhận cái gì bèn xoay đầu lại.  Hồn Hư Tử đang nhanh chóng bay đến từ xa.  "Diệp Cầm Dao!"  Hồn Hư Tử nhíu mày, nhìn cô gái giống như không thuộc về trần thế kia nặng nề nói: "Sao cô lại đánh Đồng chưởng môn thành như vậy?"  "Căn nguyên tính mạng của ông ta đều bị tổn thương nặng!"  Diệp Cầm Dao quay đầu đi, mặt mày lạnh nhạt.  "Ông ta muốn bắt ta, ta cũng không thể đứng đó bó tay chịu trói mà đúng không, ông cứ nói đi?"  Hồn Hư Tử nghẹn họng, sau đó nói: "Nhưng cô cũng không thể dưới cơn tức giận phá hủy cả nửa cái Lăng Vân Tông được!"  Ông ta bước lên trước trách móc: "Lăng Vân Tông là một quân cờ quan trọng của thư viện chúng ta. Nếu nó bị diệt thì bên tổng viện sẽ không tha cho chúng ta!"  "Không, là không tha cho ông". 

Ông ta vừa định nổi giận lại thấy Đồng Thượng Thanh mặt mày suy yếu, hơi thở phù phiếm, tóc cũng bạc một nửa.  

Rõ ràng là bị thương nặng.  

"Ông làm sao vậy?"  

Advertisement

Hồn Hư Tử từ nổi giận chuyển thành kinh ngạc.  

"Ha ha".  

Đồng Thượng Thanh gượng cười, mặt mày suy sụp.  

Advertisement

"Vấn đề này, đại nhân vẫn là tự mình đi hỏi Diệp Cầm Dao thì tốt hơn".  

Hồn Hư Tử cau mày: "Nàng đâu?"  

"Đang nghỉ ở vườn tiên sau núi ấy".  

Đồng Thượng Thanh chậm rì rì nói: "Mấy lão tổ đã sắp xếp cho nàng ở một nơi quý giá trong Lăng Vân Tông".  

Hồn Hư Tử lại kinh ngạc thêm lần nữa.  

"Mấy lão tổ?"  

Đồng Thượng Thanh gật đầu.  

"Đúng vậy".  

"Bốn vị lão tổ bảo vệ Lăng Vân Tông để chúng ta khỏi rơi vào kết cục bị giết".  

"Gì?"  

Hồn Hư Tử ngây người.  

Ông ta còn tưởng rằng nếu khiến lão tổ Lăng Vân Tông phải ra mặt thì e rằng Diệp Cầm Dao kia sẽ chết.  

Nhưng sự thật lại không như những gì ông ta nghĩ.  

"Rốt cuộc thì nàng đã làm cái gì?", Hồn Hư Tử hỏi.  

Đồng Thượng Thanh thở dài: "Cũng không có gì".  

"Nàng chỉ đánh bại tất cả mọi người thôi".  

Một lát sau, vườn tiên sau núi.  

Diệp Cầm Dao ngồi bên cạnh một cái hồ trong suốt, điều chỉnh dây đàn của mình.  

Bỗng nhiên, đầu óc nàng vừa cảm nhận cái gì bèn xoay đầu lại.  

Hồn Hư Tử đang nhanh chóng bay đến từ xa.  

"Diệp Cầm Dao!"  

Hồn Hư Tử nhíu mày, nhìn cô gái giống như không thuộc về trần thế kia nặng nề nói: "Sao cô lại đánh Đồng chưởng môn thành như vậy?"  

"Căn nguyên tính mạng của ông ta đều bị tổn thương nặng!"  

Diệp Cầm Dao quay đầu đi, mặt mày lạnh nhạt.  

"Ông ta muốn bắt ta, ta cũng không thể đứng đó bó tay chịu trói mà đúng không, ông cứ nói đi?"  

Hồn Hư Tử nghẹn họng, sau đó nói: "Nhưng cô cũng không thể dưới cơn tức giận phá hủy cả nửa cái Lăng Vân Tông được!"  

Ông ta bước lên trước trách móc: "Lăng Vân Tông là một quân cờ quan trọng của thư viện chúng ta. Nếu nó bị diệt thì bên tổng viện sẽ không tha cho chúng ta!"  

"Không, là không tha cho ông". 

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Ông ta vừa định nổi giận lại thấy Đồng Thượng Thanh mặt mày suy yếu, hơi thở phù phiếm, tóc cũng bạc một nửa.  Rõ ràng là bị thương nặng.  "Ông làm sao vậy?"  AdvertisementHồn Hư Tử từ nổi giận chuyển thành kinh ngạc.  "Ha ha".  Đồng Thượng Thanh gượng cười, mặt mày suy sụp.  Advertisement"Vấn đề này, đại nhân vẫn là tự mình đi hỏi Diệp Cầm Dao thì tốt hơn".  Hồn Hư Tử cau mày: "Nàng đâu?"  "Đang nghỉ ở vườn tiên sau núi ấy".  Đồng Thượng Thanh chậm rì rì nói: "Mấy lão tổ đã sắp xếp cho nàng ở một nơi quý giá trong Lăng Vân Tông".  Hồn Hư Tử lại kinh ngạc thêm lần nữa.  "Mấy lão tổ?"  Đồng Thượng Thanh gật đầu.  "Đúng vậy".  "Bốn vị lão tổ bảo vệ Lăng Vân Tông để chúng ta khỏi rơi vào kết cục bị giết".  "Gì?"  Hồn Hư Tử ngây người.  Ông ta còn tưởng rằng nếu khiến lão tổ Lăng Vân Tông phải ra mặt thì e rằng Diệp Cầm Dao kia sẽ chết.  Nhưng sự thật lại không như những gì ông ta nghĩ.  "Rốt cuộc thì nàng đã làm cái gì?", Hồn Hư Tử hỏi.  Đồng Thượng Thanh thở dài: "Cũng không có gì".  "Nàng chỉ đánh bại tất cả mọi người thôi".  Một lát sau, vườn tiên sau núi.  Diệp Cầm Dao ngồi bên cạnh một cái hồ trong suốt, điều chỉnh dây đàn của mình.  Bỗng nhiên, đầu óc nàng vừa cảm nhận cái gì bèn xoay đầu lại.  Hồn Hư Tử đang nhanh chóng bay đến từ xa.  "Diệp Cầm Dao!"  Hồn Hư Tử nhíu mày, nhìn cô gái giống như không thuộc về trần thế kia nặng nề nói: "Sao cô lại đánh Đồng chưởng môn thành như vậy?"  "Căn nguyên tính mạng của ông ta đều bị tổn thương nặng!"  Diệp Cầm Dao quay đầu đi, mặt mày lạnh nhạt.  "Ông ta muốn bắt ta, ta cũng không thể đứng đó bó tay chịu trói mà đúng không, ông cứ nói đi?"  Hồn Hư Tử nghẹn họng, sau đó nói: "Nhưng cô cũng không thể dưới cơn tức giận phá hủy cả nửa cái Lăng Vân Tông được!"  Ông ta bước lên trước trách móc: "Lăng Vân Tông là một quân cờ quan trọng của thư viện chúng ta. Nếu nó bị diệt thì bên tổng viện sẽ không tha cho chúng ta!"  "Không, là không tha cho ông". 

Chương 249