Tác giả:

Trên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm…

Chương 5: Chương 5

Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm BéTác giả: Đại An NaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTrên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm… Hứa Tranh sững sờ một cái, nhẹ giọng cười: "Là bốn năm, chị quên mất, chị chỉ học đến lớp 10, còn chưa tốt nghiệp, không tính là học sinh trung học.”Nếu như trong tay có cục gạch, Lý Hiểu Ngôn thật muốn đập vỡ đầu cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, để anh biết trong nhà ai là người có tiếng nói.Hứa Tranh vừa thấy Lý Hiểu Ngôn nhíu mày, lập tức nhận tội: "Em nói đùa thôi, chị đừng nóng giận, tức giận sẽ có nếp nhăn, dù sao cũng sắp ba tuổi rồi.”Lý Hiểu Ngôn đạp một cước về phía Hứa Tranh, Hứa Tranh nhìn tàn ảnh chân đánh lại, lại lù lù bất động, chỗ cong đầu gối đụng phải bắp chân Lý Hiểu Ngôn.Lý Hiểu Ngôn trong nháy mắt liền hối hận, một cước đạp tới lại khiến bản thân chịu đau đớn.Thằng nhóc này không còn là đứa trẻ toàn thân mềm mại như trước nữa!Trong lòng Hiểu Ngôn bỗng nhiên dâng lên một cỗ vui sướng cùng phiền muộn giống như người mẹ già, nhìn đứa con trưởng thành, thời gian trong phút chốc gào thét thành một chiếc xe lửa, ở trước mặt cô chạy như bay qua, chỉ để lại khói trắng bay ra trong ống khói xe lửa, gợi nhớ một chút ký ức cuối cùng của năm tháng kia."Tiểu Tranh, cùng chị về nhà đi, xem thử bà cụ Sơn Đông chết dẫm kia còn sống không? Năm xưa miệng bà ấy mắng ác như vậy, có lẽ vẫn còn khoẻ lắm.”Hứa Tranh ngước mắt, nhìn Lý Hiểu Ngôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Được.”…Đó là một thành phố nhỏ phía Tây Nam, quanh năm âm u, cho dù mặt trời thỉnh thoảng nể mặt lộ diện, cũng giống như một thiếu nữ xấu hổ e ấp sau mây.Đường Tây Hoàn của thành phố nhỏ vừa rách vừa nát, cả con đường cũng không dài, hai bên san sát mười mấy nhà máy, từ nhà máy da thuộc, nhà máy sản xuất thuốc, nhà máy giấy, nhà máy quay tơ! rồi đến bãi than, đầy đủ mọi thứ, cuộc sống của cư dân toàn thành phố và các huyện lân cận cần gần một nửa đều từ nơi này đi ra, trong những nhà máy lớn nhỏ này cũng chứa đầy nông dân đời thứ nhất của thành phố này.Mẹ Lý Hiểu Ngôn làm công ở xưởng dệt, ba cô không thích trói buộc, có chút trời sinh tính tình ngang ngạnh yêu tự do, nếu như không phải bị hiện thực hết lần này đến lần khác vả mặt, ông luôn cảm thấy ông là một nhân vật hợp với Phong Lang Cư Tư, trong đám người phàm không chứa nổi giao long như ông.

Hứa Tranh sững sờ một cái, nhẹ giọng cười: "Là bốn năm, chị quên mất, chị chỉ học đến lớp 10, còn chưa tốt nghiệp, không tính là học sinh trung học.

Nếu như trong tay có cục gạch, Lý Hiểu Ngôn thật muốn đập vỡ đầu cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, để anh biết trong nhà ai là người có tiếng nói.

Hứa Tranh vừa thấy Lý Hiểu Ngôn nhíu mày, lập tức nhận tội: "Em nói đùa thôi, chị đừng nóng giận, tức giận sẽ có nếp nhăn, dù sao cũng sắp ba tuổi rồi.

Lý Hiểu Ngôn đạp một cước về phía Hứa Tranh, Hứa Tranh nhìn tàn ảnh chân đánh lại, lại lù lù bất động, chỗ cong đầu gối đụng phải bắp chân Lý Hiểu Ngôn.

Lý Hiểu Ngôn trong nháy mắt liền hối hận, một cước đạp tới lại khiến bản thân chịu đau đớn.

Thằng nhóc này không còn là đứa trẻ toàn thân mềm mại như trước nữa!

Trong lòng Hiểu Ngôn bỗng nhiên dâng lên một cỗ vui sướng cùng phiền muộn giống như người mẹ già, nhìn đứa con trưởng thành, thời gian trong phút chốc gào thét thành một chiếc xe lửa, ở trước mặt cô chạy như bay qua, chỉ để lại khói trắng bay ra trong ống khói xe lửa, gợi nhớ một chút ký ức cuối cùng của năm tháng kia.

"Tiểu Tranh, cùng chị về nhà đi, xem thử bà cụ Sơn Đông chết dẫm kia còn sống không? Năm xưa miệng bà ấy mắng ác như vậy, có lẽ vẫn còn khoẻ lắm.

Hứa Tranh ngước mắt, nhìn Lý Hiểu Ngôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Được.

Đó là một thành phố nhỏ phía Tây Nam, quanh năm âm u, cho dù mặt trời thỉnh thoảng nể mặt lộ diện, cũng giống như một thiếu nữ xấu hổ e ấp sau mây.

Đường Tây Hoàn của thành phố nhỏ vừa rách vừa nát, cả con đường cũng không dài, hai bên san sát mười mấy nhà máy, từ nhà máy da thuộc, nhà máy sản xuất thuốc, nhà máy giấy, nhà máy quay tơ! rồi đến bãi than, đầy đủ mọi thứ, cuộc sống của cư dân toàn thành phố và các huyện lân cận cần gần một nửa đều từ nơi này đi ra, trong những nhà máy lớn nhỏ này cũng chứa đầy nông dân đời thứ nhất của thành phố này.

Mẹ Lý Hiểu Ngôn làm công ở xưởng dệt, ba cô không thích trói buộc, có chút trời sinh tính tình ngang ngạnh yêu tự do, nếu như không phải bị hiện thực hết lần này đến lần khác vả mặt, ông luôn cảm thấy ông là một nhân vật hợp với Phong Lang Cư Tư, trong đám người phàm không chứa nổi giao long như ông.

Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm BéTác giả: Đại An NaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTrên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm… Hứa Tranh sững sờ một cái, nhẹ giọng cười: "Là bốn năm, chị quên mất, chị chỉ học đến lớp 10, còn chưa tốt nghiệp, không tính là học sinh trung học.”Nếu như trong tay có cục gạch, Lý Hiểu Ngôn thật muốn đập vỡ đầu cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, để anh biết trong nhà ai là người có tiếng nói.Hứa Tranh vừa thấy Lý Hiểu Ngôn nhíu mày, lập tức nhận tội: "Em nói đùa thôi, chị đừng nóng giận, tức giận sẽ có nếp nhăn, dù sao cũng sắp ba tuổi rồi.”Lý Hiểu Ngôn đạp một cước về phía Hứa Tranh, Hứa Tranh nhìn tàn ảnh chân đánh lại, lại lù lù bất động, chỗ cong đầu gối đụng phải bắp chân Lý Hiểu Ngôn.Lý Hiểu Ngôn trong nháy mắt liền hối hận, một cước đạp tới lại khiến bản thân chịu đau đớn.Thằng nhóc này không còn là đứa trẻ toàn thân mềm mại như trước nữa!Trong lòng Hiểu Ngôn bỗng nhiên dâng lên một cỗ vui sướng cùng phiền muộn giống như người mẹ già, nhìn đứa con trưởng thành, thời gian trong phút chốc gào thét thành một chiếc xe lửa, ở trước mặt cô chạy như bay qua, chỉ để lại khói trắng bay ra trong ống khói xe lửa, gợi nhớ một chút ký ức cuối cùng của năm tháng kia."Tiểu Tranh, cùng chị về nhà đi, xem thử bà cụ Sơn Đông chết dẫm kia còn sống không? Năm xưa miệng bà ấy mắng ác như vậy, có lẽ vẫn còn khoẻ lắm.”Hứa Tranh ngước mắt, nhìn Lý Hiểu Ngôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Được.”…Đó là một thành phố nhỏ phía Tây Nam, quanh năm âm u, cho dù mặt trời thỉnh thoảng nể mặt lộ diện, cũng giống như một thiếu nữ xấu hổ e ấp sau mây.Đường Tây Hoàn của thành phố nhỏ vừa rách vừa nát, cả con đường cũng không dài, hai bên san sát mười mấy nhà máy, từ nhà máy da thuộc, nhà máy sản xuất thuốc, nhà máy giấy, nhà máy quay tơ! rồi đến bãi than, đầy đủ mọi thứ, cuộc sống của cư dân toàn thành phố và các huyện lân cận cần gần một nửa đều từ nơi này đi ra, trong những nhà máy lớn nhỏ này cũng chứa đầy nông dân đời thứ nhất của thành phố này.Mẹ Lý Hiểu Ngôn làm công ở xưởng dệt, ba cô không thích trói buộc, có chút trời sinh tính tình ngang ngạnh yêu tự do, nếu như không phải bị hiện thực hết lần này đến lần khác vả mặt, ông luôn cảm thấy ông là một nhân vật hợp với Phong Lang Cư Tư, trong đám người phàm không chứa nổi giao long như ông.

Chương 5: Chương 5