Trên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm…
Chương 14: Chương 14
Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm BéTác giả: Đại An NaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTrên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm… Bởi vì khuôn mặt kia quá mức hoàn mỹ, khiến những nữ sinh muốn châm chọc cô cũng chẳng còn sức mạnh để mắng chửi.Sinh viên trường quý tộc không có áp lực cuộc sống lớn như vậy, chỉ có chút nhàm chán vô dụng, trải qua lễ tình nhân phương Tây gì đó, ngày lễ tình nhân Lý Hiểu Ngôn nhận được một món quà nhỏ trong ngăn kéo, có hoa, có chocolate, còn có thư tình, trong ngăn kéo đầy rồi không bỏ vào được, liền chất lên bàn sách của cô, làm cho nữ sinh xung quanh đỏ mắt không thôi.Tuy rằng những lễ vật kia đều bị Lý Hiểu Ngôn cất vào hộp, đặt ở chỗ tìm đồ thất lạc của trường học, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đối với khuôn mặt kia.Lễ tình nhân qua đi, liền mở một cuộc họp phụ huynh, ba mẹ Lý Hiểu Ngôn đều không có quần áo mới, nào ngờ đến nhà người ta mượn một bộ đồ tươm tất, không muốn làm xấu mặt con.Nhưng bộ đồ mà họ mượn giữa đám người ngăn nắp xinh đẹp, lại đặc biệt trở nên đáng thương.Chủ nhiệm lớp nhìn quần áo của họ, vốn muốn phê bình Lý Hiểu Ngôn trêu hoa ghẹo nguyệt lập tức đổi thành nhỏ nhẹ khuyên bảo, bảo hai vị này trở về phân tích đúng sai cho Lý Hiểu Ngôn nghe.Sau khi về nhà, ba cô nhìn Lý Hiểu Ngôn rồi mỉm cười: "Con bé này, có phong thái của ba con năm đó.”Lý Hiểu Ngôn không hiểu, có chút mơ hồ.Mẹ cô lườm ba cô một cái: "Miệng chó không phun ra ngà voi.Lý Hiểu Ngôn, mẹ nói cho con biết, nếu con dám yêu đương, mẹ sẽ đánh chết con.”Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”Mẹ cô ngoài miệng nói rất tàn nhẫn, trong lòng kỳ thật cũng vui vẻ, năm đó lúc tìm người yêu, có vài người coi trọng sự cần cù và lạc quan của bà, tới cửa cầu hôn.Trong đó có gia đình hai đời giàu có, cũng có công nhân tay nghề tốt, chỉ có ba Lý Hiểu Ngôn cái gì cũng không biết, trong nhà cũng nghèo, nhưng ông có một thứ mà người khác không so được, cái mặt ăn tiền quá đẹp trai.Ở trong thôn bình thản không có gì lạ, ba Lý Hiểu Ngôn đẹp trai có chút rực rỡ chói mắt, sống mũi cao, hốc mắt sâu, môi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trông như một bức tượng điêu khắc lập thể, lúc chơi bóng rổ thần thái lại càng toả sáng, làm cho mẹ Lý Hiểu Ngôn thần hồn điên đảo.
Bởi vì khuôn mặt kia quá mức hoàn mỹ, khiến những nữ sinh muốn châm chọc cô cũng chẳng còn sức mạnh để mắng chửi.
Sinh viên trường quý tộc không có áp lực cuộc sống lớn như vậy, chỉ có chút nhàm chán vô dụng, trải qua lễ tình nhân phương Tây gì đó, ngày lễ tình nhân Lý Hiểu Ngôn nhận được một món quà nhỏ trong ngăn kéo, có hoa, có chocolate, còn có thư tình, trong ngăn kéo đầy rồi không bỏ vào được, liền chất lên bàn sách của cô, làm cho nữ sinh xung quanh đỏ mắt không thôi.
Tuy rằng những lễ vật kia đều bị Lý Hiểu Ngôn cất vào hộp, đặt ở chỗ tìm đồ thất lạc của trường học, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đối với khuôn mặt kia.
Lễ tình nhân qua đi, liền mở một cuộc họp phụ huynh, ba mẹ Lý Hiểu Ngôn đều không có quần áo mới, nào ngờ đến nhà người ta mượn một bộ đồ tươm tất, không muốn làm xấu mặt con.
Nhưng bộ đồ mà họ mượn giữa đám người ngăn nắp xinh đẹp, lại đặc biệt trở nên đáng thương.
Chủ nhiệm lớp nhìn quần áo của họ, vốn muốn phê bình Lý Hiểu Ngôn trêu hoa ghẹo nguyệt lập tức đổi thành nhỏ nhẹ khuyên bảo, bảo hai vị này trở về phân tích đúng sai cho Lý Hiểu Ngôn nghe.
Sau khi về nhà, ba cô nhìn Lý Hiểu Ngôn rồi mỉm cười: "Con bé này, có phong thái của ba con năm đó.
”
Lý Hiểu Ngôn không hiểu, có chút mơ hồ.
Mẹ cô lườm ba cô một cái: "Miệng chó không phun ra ngà voi.
Lý Hiểu Ngôn, mẹ nói cho con biết, nếu con dám yêu đương, mẹ sẽ đánh chết con.
”
Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”
Mẹ cô ngoài miệng nói rất tàn nhẫn, trong lòng kỳ thật cũng vui vẻ, năm đó lúc tìm người yêu, có vài người coi trọng sự cần cù và lạc quan của bà, tới cửa cầu hôn.
Trong đó có gia đình hai đời giàu có, cũng có công nhân tay nghề tốt, chỉ có ba Lý Hiểu Ngôn cái gì cũng không biết, trong nhà cũng nghèo, nhưng ông có một thứ mà người khác không so được, cái mặt ăn tiền quá đẹp trai.
Ở trong thôn bình thản không có gì lạ, ba Lý Hiểu Ngôn đẹp trai có chút rực rỡ chói mắt, sống mũi cao, hốc mắt sâu, môi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trông như một bức tượng điêu khắc lập thể, lúc chơi bóng rổ thần thái lại càng toả sáng, làm cho mẹ Lý Hiểu Ngôn thần hồn điên đảo.
Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm BéTác giả: Đại An NaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTrên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm… Bởi vì khuôn mặt kia quá mức hoàn mỹ, khiến những nữ sinh muốn châm chọc cô cũng chẳng còn sức mạnh để mắng chửi.Sinh viên trường quý tộc không có áp lực cuộc sống lớn như vậy, chỉ có chút nhàm chán vô dụng, trải qua lễ tình nhân phương Tây gì đó, ngày lễ tình nhân Lý Hiểu Ngôn nhận được một món quà nhỏ trong ngăn kéo, có hoa, có chocolate, còn có thư tình, trong ngăn kéo đầy rồi không bỏ vào được, liền chất lên bàn sách của cô, làm cho nữ sinh xung quanh đỏ mắt không thôi.Tuy rằng những lễ vật kia đều bị Lý Hiểu Ngôn cất vào hộp, đặt ở chỗ tìm đồ thất lạc của trường học, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đối với khuôn mặt kia.Lễ tình nhân qua đi, liền mở một cuộc họp phụ huynh, ba mẹ Lý Hiểu Ngôn đều không có quần áo mới, nào ngờ đến nhà người ta mượn một bộ đồ tươm tất, không muốn làm xấu mặt con.Nhưng bộ đồ mà họ mượn giữa đám người ngăn nắp xinh đẹp, lại đặc biệt trở nên đáng thương.Chủ nhiệm lớp nhìn quần áo của họ, vốn muốn phê bình Lý Hiểu Ngôn trêu hoa ghẹo nguyệt lập tức đổi thành nhỏ nhẹ khuyên bảo, bảo hai vị này trở về phân tích đúng sai cho Lý Hiểu Ngôn nghe.Sau khi về nhà, ba cô nhìn Lý Hiểu Ngôn rồi mỉm cười: "Con bé này, có phong thái của ba con năm đó.”Lý Hiểu Ngôn không hiểu, có chút mơ hồ.Mẹ cô lườm ba cô một cái: "Miệng chó không phun ra ngà voi.Lý Hiểu Ngôn, mẹ nói cho con biết, nếu con dám yêu đương, mẹ sẽ đánh chết con.”Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”Mẹ cô ngoài miệng nói rất tàn nhẫn, trong lòng kỳ thật cũng vui vẻ, năm đó lúc tìm người yêu, có vài người coi trọng sự cần cù và lạc quan của bà, tới cửa cầu hôn.Trong đó có gia đình hai đời giàu có, cũng có công nhân tay nghề tốt, chỉ có ba Lý Hiểu Ngôn cái gì cũng không biết, trong nhà cũng nghèo, nhưng ông có một thứ mà người khác không so được, cái mặt ăn tiền quá đẹp trai.Ở trong thôn bình thản không có gì lạ, ba Lý Hiểu Ngôn đẹp trai có chút rực rỡ chói mắt, sống mũi cao, hốc mắt sâu, môi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trông như một bức tượng điêu khắc lập thể, lúc chơi bóng rổ thần thái lại càng toả sáng, làm cho mẹ Lý Hiểu Ngôn thần hồn điên đảo.