Trên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm…
Chương 17: Chương 17
Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm BéTác giả: Đại An NaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTrên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm… “A, đúng rồi, còn một việc, nhà tớ chuyển chỗ, mẹ tớ mất việc, chúng tớ thuê lại phòng ở khu nhà trệt trên đường Tây Hoàn, cậu muốn tới tìm tớ, liền đi thẳng, đến ngõ thứ ba rẽ trái, gian phòng thứ tư bên trong.Nhớ không, heo!"Cao Phàm gật gật đầu, thần sắc trầm xuống một chút: "Vậy sau khi mất việc thì sao, chú và dì định làm gì?"Lý Hiểu Ngôn: "Không biết, có thể sẽ thử buôn bán nhỏ, nếu thật sự không có cơm ăn thì về quê trồng trọt.”Mới vừa nhắc đến vấn đề ăn cơm, bụng Lý Hiểu Ngôn cũng rất hợp tình kêu to, thanh âm còn rất lớn, khiến cô xấu hổ không thôi.Cao Phàm vừa nghe, không nói hai lời, xoay người trở về phòng bếp, cũng không lâu lắm liền bưng một cái chén lớn đi ra, là một chén cháo, phía trên còn có bánh quẩy.“Mau ăn đi, lát nữa những người khác sẽ tới, họ thấy thì không tốt.”Cao Phàm vừa nói xong, người trong phòng liền la lên: "Phàm Tử, nói gì mà lâu như vậy, người yêu hay ai đấy?”Cao Phàm trả lời người bên trong: "Thì ngươi yêu đấy, vợ tôi đấy thì làm sao.”Lý Hiểu Ngôn vừa muốn mắng, Cao Phàm nhét bát vào tay cô rồi trở về, còn không quên dặn dò: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”Cao Phàm trở về tiếp tục cắt thức ăn của hắn, Lý Hiểu Ngôn nhìn bát cháo bốc hơi nóng kia, không biết tại sao, trong lòng hoảng hốt.Thân thể cô hận không thể ăn sạch sẽ những thứ này, nhưng lý trí và tình cảm của cô lại đang kéo chặt dây cương toàn bộ thân thể.Bởi vì bát cháo này rõ ràng nói cho cô biết một chuyện: Cô là một tên phế vật nghèo đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không mua nổi.Lời nói của người phụ nữ trung niên lại quanh quẩn bên tai cô: "Đừng giống như người nào đó, điều kiện trong nhà không tốt còn làm bậy, không biết lo lắng cho gia đình, cha mẹ ăn mặc như nhặt rác, còn không coi học tập ra gì, ngày sau, sẽ hối hận đấy."Cô nhìn bát cháo kia, tự giễu mình: "Lý Hiểu Ngôn, bây giờ mày đang xin ăn sao?"Cô đặt bát cháo kia ngoài hành lang, thừa dịp Cao Phàm xoay người rửa rau liền chạy như bay đi.Nếu như cô là một triệu phú, chén cháo kia cô nhất định sảng khoái uống hết, còn có thể trêu chọc nói mình được hưởng phúc nhờ bạn.
“A, đúng rồi, còn một việc, nhà tớ chuyển chỗ, mẹ tớ mất việc, chúng tớ thuê lại phòng ở khu nhà trệt trên đường Tây Hoàn, cậu muốn tới tìm tớ, liền đi thẳng, đến ngõ thứ ba rẽ trái, gian phòng thứ tư bên trong.
Nhớ không, heo!"
Cao Phàm gật gật đầu, thần sắc trầm xuống một chút: "Vậy sau khi mất việc thì sao, chú và dì định làm gì?"
Lý Hiểu Ngôn: "Không biết, có thể sẽ thử buôn bán nhỏ, nếu thật sự không có cơm ăn thì về quê trồng trọt.
”
Mới vừa nhắc đến vấn đề ăn cơm, bụng Lý Hiểu Ngôn cũng rất hợp tình kêu to, thanh âm còn rất lớn, khiến cô xấu hổ không thôi.
Cao Phàm vừa nghe, không nói hai lời, xoay người trở về phòng bếp, cũng không lâu lắm liền bưng một cái chén lớn đi ra, là một chén cháo, phía trên còn có bánh quẩy.
“Mau ăn đi, lát nữa những người khác sẽ tới, họ thấy thì không tốt.
”
Cao Phàm vừa nói xong, người trong phòng liền la lên: "Phàm Tử, nói gì mà lâu như vậy, người yêu hay ai đấy?”
Cao Phàm trả lời người bên trong: "Thì ngươi yêu đấy, vợ tôi đấy thì làm sao.
”
Lý Hiểu Ngôn vừa muốn mắng, Cao Phàm nhét bát vào tay cô rồi trở về, còn không quên dặn dò: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.
”
Cao Phàm trở về tiếp tục cắt thức ăn của hắn, Lý Hiểu Ngôn nhìn bát cháo bốc hơi nóng kia, không biết tại sao, trong lòng hoảng hốt.
Thân thể cô hận không thể ăn sạch sẽ những thứ này, nhưng lý trí và tình cảm của cô lại đang kéo chặt dây cương toàn bộ thân thể.
Bởi vì bát cháo này rõ ràng nói cho cô biết một chuyện: Cô là một tên phế vật nghèo đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không mua nổi.
Lời nói của người phụ nữ trung niên lại quanh quẩn bên tai cô: "Đừng giống như người nào đó, điều kiện trong nhà không tốt còn làm bậy, không biết lo lắng cho gia đình, cha mẹ ăn mặc như nhặt rác, còn không coi học tập ra gì, ngày sau, sẽ hối hận đấy.
"
Cô nhìn bát cháo kia, tự giễu mình: "Lý Hiểu Ngôn, bây giờ mày đang xin ăn sao?"
Cô đặt bát cháo kia ngoài hành lang, thừa dịp Cao Phàm xoay người rửa rau liền chạy như bay đi.
Nếu như cô là một triệu phú, chén cháo kia cô nhất định sảng khoái uống hết, còn có thể trêu chọc nói mình được hưởng phúc nhờ bạn.
Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm BéTác giả: Đại An NaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTrên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác. Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố. Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp. Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây. ” Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm… “A, đúng rồi, còn một việc, nhà tớ chuyển chỗ, mẹ tớ mất việc, chúng tớ thuê lại phòng ở khu nhà trệt trên đường Tây Hoàn, cậu muốn tới tìm tớ, liền đi thẳng, đến ngõ thứ ba rẽ trái, gian phòng thứ tư bên trong.Nhớ không, heo!"Cao Phàm gật gật đầu, thần sắc trầm xuống một chút: "Vậy sau khi mất việc thì sao, chú và dì định làm gì?"Lý Hiểu Ngôn: "Không biết, có thể sẽ thử buôn bán nhỏ, nếu thật sự không có cơm ăn thì về quê trồng trọt.”Mới vừa nhắc đến vấn đề ăn cơm, bụng Lý Hiểu Ngôn cũng rất hợp tình kêu to, thanh âm còn rất lớn, khiến cô xấu hổ không thôi.Cao Phàm vừa nghe, không nói hai lời, xoay người trở về phòng bếp, cũng không lâu lắm liền bưng một cái chén lớn đi ra, là một chén cháo, phía trên còn có bánh quẩy.“Mau ăn đi, lát nữa những người khác sẽ tới, họ thấy thì không tốt.”Cao Phàm vừa nói xong, người trong phòng liền la lên: "Phàm Tử, nói gì mà lâu như vậy, người yêu hay ai đấy?”Cao Phàm trả lời người bên trong: "Thì ngươi yêu đấy, vợ tôi đấy thì làm sao.”Lý Hiểu Ngôn vừa muốn mắng, Cao Phàm nhét bát vào tay cô rồi trở về, còn không quên dặn dò: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”Cao Phàm trở về tiếp tục cắt thức ăn của hắn, Lý Hiểu Ngôn nhìn bát cháo bốc hơi nóng kia, không biết tại sao, trong lòng hoảng hốt.Thân thể cô hận không thể ăn sạch sẽ những thứ này, nhưng lý trí và tình cảm của cô lại đang kéo chặt dây cương toàn bộ thân thể.Bởi vì bát cháo này rõ ràng nói cho cô biết một chuyện: Cô là một tên phế vật nghèo đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không mua nổi.Lời nói của người phụ nữ trung niên lại quanh quẩn bên tai cô: "Đừng giống như người nào đó, điều kiện trong nhà không tốt còn làm bậy, không biết lo lắng cho gia đình, cha mẹ ăn mặc như nhặt rác, còn không coi học tập ra gì, ngày sau, sẽ hối hận đấy."Cô nhìn bát cháo kia, tự giễu mình: "Lý Hiểu Ngôn, bây giờ mày đang xin ăn sao?"Cô đặt bát cháo kia ngoài hành lang, thừa dịp Cao Phàm xoay người rửa rau liền chạy như bay đi.Nếu như cô là một triệu phú, chén cháo kia cô nhất định sảng khoái uống hết, còn có thể trêu chọc nói mình được hưởng phúc nhờ bạn.