Tác giả:

Quán bar XX giữa lòng thành phố vẫn náo nhiệt như thế dù đang là giữa tuần. Không gian được bao trùm bởi tiếng nhạc xập xình và ánh đèn màu mờ ảo chớp tắt, tiếng va chạm ly của những người xung quanh thi nhau nâng ly cạn chén, cười nói không ngớt cứ thế nối tiếp nhau. Tối nay cô vẫn xinh đẹp như thế dung mạo của cô Bartender vẫn không thể chê vào đâu được. Thân hình diễm lệ, làn da trắng nõn nà không tì vết. Y phục trên người cô bình thường như các nhân viên khác nhưng chúng lại ôm trọn ba vòng chuẩn của cô toát lên vẻ gợi cảm. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi lên gọn ghẽ làm bừng sáng lên gương mặt ưu tú của. Đôi mắt cô to tròn đầy kh*** g**, đôi môi hình cánh cung mỏng nhẹ bóng bẩy lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Dung mạo như thế thì rất nhiều đàn ông theo đuổi cô, một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách những gã đàn ông. Bàn đối diện ở phía cô có một gã đàn ông đầu trọc, râu ria rậm rạp đang cầm hai ly rượu bước tới gần phía cô. Trên người gã mùi men nồng nặc chắc hẳn cũng…

Chương 60: Chương 60

Vô Tình Ghé Ngang Tim EmTác giả: Ngọc NhiTruyện Bách HợpQuán bar XX giữa lòng thành phố vẫn náo nhiệt như thế dù đang là giữa tuần. Không gian được bao trùm bởi tiếng nhạc xập xình và ánh đèn màu mờ ảo chớp tắt, tiếng va chạm ly của những người xung quanh thi nhau nâng ly cạn chén, cười nói không ngớt cứ thế nối tiếp nhau. Tối nay cô vẫn xinh đẹp như thế dung mạo của cô Bartender vẫn không thể chê vào đâu được. Thân hình diễm lệ, làn da trắng nõn nà không tì vết. Y phục trên người cô bình thường như các nhân viên khác nhưng chúng lại ôm trọn ba vòng chuẩn của cô toát lên vẻ gợi cảm. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi lên gọn ghẽ làm bừng sáng lên gương mặt ưu tú của. Đôi mắt cô to tròn đầy kh*** g**, đôi môi hình cánh cung mỏng nhẹ bóng bẩy lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Dung mạo như thế thì rất nhiều đàn ông theo đuổi cô, một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách những gã đàn ông. Bàn đối diện ở phía cô có một gã đàn ông đầu trọc, râu ria rậm rạp đang cầm hai ly rượu bước tới gần phía cô. Trên người gã mùi men nồng nặc chắc hẳn cũng… Vừa về đến nhà cô dắt xe vào khoá cửa cẩn thận rồi gọi cho Lạc Uyển biết chừng.Lạc Uyển cũng yên tâm nhắc nhở cô vài câu rồi cúp máy.Tĩnh Di vệ sinh cá nhân xong thì đi lên gác uể oải nằm lăn ra nệm, cô nằm chơi điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay...Khoảng 11h đêm bỗng có tiếng động lạ trong trọ của cô, ban đầu cô không để ý cứ mặc kể mà ngủ nhưng tiếng động ngày càng lớn và cứ thế liên tục.Cô cố gắng nghe rõ để xem âm thanh gì mà cứ lớn như vậy, nghe kĩ thì giống như có người trước cửa đang cố để mở được nhà cô.Cả người Tĩnh Di run lên bần bật, cô không biết làm gì hơn trong lúc này.Sự lo sợ của cô đã chiếm lấy tâm trí cô và cô không còn nghĩ ngợi được gì nữa, cô quơ tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh bấm số trong vô thức.Người đầu tiên cô nghĩ đến chỉ có thể là Lạc Uyển, chuông rung lên một hồi mới có người bắt máy, đầu dây bên kia lên giọng"Khuya rồi em gọi cho chị có chuyện gì sao"Tĩnh Di giọng nói run run cứ như thể đang khóc:"Em..em..chị ơi giúp em"Ở đầu dây bên kia Lạc Uyển lo lắng sốt vó, liền bật người dậy đi xuống phía dưới nhà mở cửa, liền nói:"Có chuyện gì em nói rõ cho chị xem nào""Trước..trước nhà..em có trộm"Cuối cùng Lạc Uyển cũng mở cửa nhà và dắt xe ra, vẫn không ngắt cuộc trò chuyện mà nói tiếp:"Đừng lo em ở yên đó, chị qua ngay"Tĩnh Di gật đầu, cầm chặt máy trong tay nhìn cánh cửa trong lo sợ.Cô sợ nó sẽ mở tung ra và tên kia không biết hắn sẽ làm những gì, đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ đáng sợ không thể nào bỏ chúng ra ngoài được.Xoạch! Tiếng của cánh cửa mở ra, cô nín thở nước mắt tuôn ra ngoài nhưng cô lấy tay mình che miệng lại để không phát ra âm thanh.Bỗng cô nghe bên ngoài có tiếng la thất thanh, tên trộm ở ngoài cửa chạy ra khỏi nhà cô.Lạc Uyển mở tung cánh cửa, vội vàng chạy lên gác đến gần Tĩnh Di.Cô dường như cứng đơ cả người không biết làm gì hơn, vừa thấy Lạc Uyển cô đã giơ cả hai tay ôm chầm cả người Lạc Uyển mà khóc.Lạc Uyển thấy vậy lại càng lo lắng hơn, cứ liên tục v**t v* Tĩnh Di để trấn an tinh thần cô.Nhưng dường như tiếng khóc của Tĩnh Di không ngưng mà cứ ngày càng nhiều hơn, cô vuốt mái tóc ngắn của Tĩnh Di lại, ôm lấy mặt Tĩnh Di ghé sát mặt mình lại mà nói:"Này em nhìn chị, chị ở ngay đây đừng sợ, đừng sợ nữa"Tĩnh Di đưa đôi mắt ngấn lệ của mình lên nhìn Lạc Uyển, vì trời tối mà nhà không bật đèn nên không thấy rõ.Nhưng ánh đèn đường cứ mập mờ rọi vào, cô thấy được khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng, bần thần trên gương mặt Lạc Uyển.Lạc Uyển lại một lần nữa ôm chầm lấy cô, thỏ thẻ nhẹ bên tai cô mà nói"Mọi chuyện đều ổn rồi, không sao cả"Tĩnh Di cảm nhận được rõ hơi ấm trên người Lạc Uyển, từng hơi thở ấm áp của cô.Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng trấn an được phần nào, mãi đến một lúc sau cô mới có thể ổn định trở lại"Em..em cảm thấy sợ lắm.May mà chị đến kịp lúc nếu không em cũng chẳng biết mình đã ra sao nữa"- cô vừa nói vừa thút thítLạc Uyển vẫn nắm chặt bàn tay của Tĩnh Di trả lời:"Chỉ cần em không sao là ổn rồi"Lạc Uyển một tay nắm lấy bàn tay Tĩnh Di, tay kia nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.Nhỏ nhẹ nói:"Bây giờ chị đưa em sang nhà chị ngủ một đêm nhé, chị sợ lúc này em ngủ không được"Tĩnh Di lần này không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý ngay.Bản thân cô ngay từ giây phút này đều không muốn ở lại ngay đây chút nào nữa, càng không muốn ở một mình ngay lúc này.Cô thật sự đang rất sợ hãiLạc Uyển gật đầu, nhẹ nhàng đưa Tĩnh Di xuống phía dưới.Lạc Uyển khoá cửa nhà cẩn thận rồi đưa Tĩnh Di về nhà của mình.

Vừa về đến nhà cô dắt xe vào khoá cửa cẩn thận rồi gọi cho Lạc Uyển biết chừng.

Lạc Uyển cũng yên tâm nhắc nhở cô vài câu rồi cúp máy.

Tĩnh Di vệ sinh cá nhân xong thì đi lên gác uể oải nằm lăn ra nệm, cô nằm chơi điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay...

Khoảng 11h đêm bỗng có tiếng động lạ trong trọ của cô, ban đầu cô không để ý cứ mặc kể mà ngủ nhưng tiếng động ngày càng lớn và cứ thế liên tục.

Cô cố gắng nghe rõ để xem âm thanh gì mà cứ lớn như vậy, nghe kĩ thì giống như có người trước cửa đang cố để mở được nhà cô.

Cả người Tĩnh Di run lên bần bật, cô không biết làm gì hơn trong lúc này.

Sự lo sợ của cô đã chiếm lấy tâm trí cô và cô không còn nghĩ ngợi được gì nữa, cô quơ tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh bấm số trong vô thức.

Người đầu tiên cô nghĩ đến chỉ có thể là Lạc Uyển, chuông rung lên một hồi mới có người bắt máy, đầu dây bên kia lên giọng

"Khuya rồi em gọi cho chị có chuyện gì sao"

Tĩnh Di giọng nói run run cứ như thể đang khóc:"Em..em..chị ơi giúp em"

Ở đầu dây bên kia Lạc Uyển lo lắng sốt vó, liền bật người dậy đi xuống phía dưới nhà mở cửa, liền nói:"Có chuyện gì em nói rõ cho chị xem nào"

"Trước..trước nhà..em có trộm"

Cuối cùng Lạc Uyển cũng mở cửa nhà và dắt xe ra, vẫn không ngắt cuộc trò chuyện mà nói tiếp:"Đừng lo em ở yên đó, chị qua ngay"

Tĩnh Di gật đầu, cầm chặt máy trong tay nhìn cánh cửa trong lo sợ.

Cô sợ nó sẽ mở tung ra và tên kia không biết hắn sẽ làm những gì, đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ đáng sợ không thể nào bỏ chúng ra ngoài được.

Xoạch! Tiếng của cánh cửa mở ra, cô nín thở nước mắt tuôn ra ngoài nhưng cô lấy tay mình che miệng lại để không phát ra âm thanh.

Bỗng cô nghe bên ngoài có tiếng la thất thanh, tên trộm ở ngoài cửa chạy ra khỏi nhà cô.

Lạc Uyển mở tung cánh cửa, vội vàng chạy lên gác đến gần Tĩnh Di.

Cô dường như cứng đơ cả người không biết làm gì hơn, vừa thấy Lạc Uyển cô đã giơ cả hai tay ôm chầm cả người Lạc Uyển mà khóc.

Lạc Uyển thấy vậy lại càng lo lắng hơn, cứ liên tục v**t v* Tĩnh Di để trấn an tinh thần cô.

Nhưng dường như tiếng khóc của Tĩnh Di không ngưng mà cứ ngày càng nhiều hơn, cô vuốt mái tóc ngắn của Tĩnh Di lại, ôm lấy mặt Tĩnh Di ghé sát mặt mình lại mà nói:

"Này em nhìn chị, chị ở ngay đây đừng sợ, đừng sợ nữa"

Tĩnh Di đưa đôi mắt ngấn lệ của mình lên nhìn Lạc Uyển, vì trời tối mà nhà không bật đèn nên không thấy rõ.

Nhưng ánh đèn đường cứ mập mờ rọi vào, cô thấy được khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng, bần thần trên gương mặt Lạc Uyển.

Lạc Uyển lại một lần nữa ôm chầm lấy cô, thỏ thẻ nhẹ bên tai cô mà nói

"Mọi chuyện đều ổn rồi, không sao cả"

Tĩnh Di cảm nhận được rõ hơi ấm trên người Lạc Uyển, từng hơi thở ấm áp của cô.

Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng trấn an được phần nào, mãi đến một lúc sau cô mới có thể ổn định trở lại

"Em..em cảm thấy sợ lắm.

May mà chị đến kịp lúc nếu không em cũng chẳng biết mình đã ra sao nữa"- cô vừa nói vừa thút thít

Lạc Uyển vẫn nắm chặt bàn tay của Tĩnh Di trả lời:"Chỉ cần em không sao là ổn rồi"

Lạc Uyển một tay nắm lấy bàn tay Tĩnh Di, tay kia nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

Nhỏ nhẹ nói:

"Bây giờ chị đưa em sang nhà chị ngủ một đêm nhé, chị sợ lúc này em ngủ không được"

Tĩnh Di lần này không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý ngay.

Bản thân cô ngay từ giây phút này đều không muốn ở lại ngay đây chút nào nữa, càng không muốn ở một mình ngay lúc này.

Cô thật sự đang rất sợ hãi

Lạc Uyển gật đầu, nhẹ nhàng đưa Tĩnh Di xuống phía dưới.

Lạc Uyển khoá cửa nhà cẩn thận rồi đưa Tĩnh Di về nhà của mình.

Vô Tình Ghé Ngang Tim EmTác giả: Ngọc NhiTruyện Bách HợpQuán bar XX giữa lòng thành phố vẫn náo nhiệt như thế dù đang là giữa tuần. Không gian được bao trùm bởi tiếng nhạc xập xình và ánh đèn màu mờ ảo chớp tắt, tiếng va chạm ly của những người xung quanh thi nhau nâng ly cạn chén, cười nói không ngớt cứ thế nối tiếp nhau. Tối nay cô vẫn xinh đẹp như thế dung mạo của cô Bartender vẫn không thể chê vào đâu được. Thân hình diễm lệ, làn da trắng nõn nà không tì vết. Y phục trên người cô bình thường như các nhân viên khác nhưng chúng lại ôm trọn ba vòng chuẩn của cô toát lên vẻ gợi cảm. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi lên gọn ghẽ làm bừng sáng lên gương mặt ưu tú của. Đôi mắt cô to tròn đầy kh*** g**, đôi môi hình cánh cung mỏng nhẹ bóng bẩy lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Dung mạo như thế thì rất nhiều đàn ông theo đuổi cô, một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách những gã đàn ông. Bàn đối diện ở phía cô có một gã đàn ông đầu trọc, râu ria rậm rạp đang cầm hai ly rượu bước tới gần phía cô. Trên người gã mùi men nồng nặc chắc hẳn cũng… Vừa về đến nhà cô dắt xe vào khoá cửa cẩn thận rồi gọi cho Lạc Uyển biết chừng.Lạc Uyển cũng yên tâm nhắc nhở cô vài câu rồi cúp máy.Tĩnh Di vệ sinh cá nhân xong thì đi lên gác uể oải nằm lăn ra nệm, cô nằm chơi điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay...Khoảng 11h đêm bỗng có tiếng động lạ trong trọ của cô, ban đầu cô không để ý cứ mặc kể mà ngủ nhưng tiếng động ngày càng lớn và cứ thế liên tục.Cô cố gắng nghe rõ để xem âm thanh gì mà cứ lớn như vậy, nghe kĩ thì giống như có người trước cửa đang cố để mở được nhà cô.Cả người Tĩnh Di run lên bần bật, cô không biết làm gì hơn trong lúc này.Sự lo sợ của cô đã chiếm lấy tâm trí cô và cô không còn nghĩ ngợi được gì nữa, cô quơ tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh bấm số trong vô thức.Người đầu tiên cô nghĩ đến chỉ có thể là Lạc Uyển, chuông rung lên một hồi mới có người bắt máy, đầu dây bên kia lên giọng"Khuya rồi em gọi cho chị có chuyện gì sao"Tĩnh Di giọng nói run run cứ như thể đang khóc:"Em..em..chị ơi giúp em"Ở đầu dây bên kia Lạc Uyển lo lắng sốt vó, liền bật người dậy đi xuống phía dưới nhà mở cửa, liền nói:"Có chuyện gì em nói rõ cho chị xem nào""Trước..trước nhà..em có trộm"Cuối cùng Lạc Uyển cũng mở cửa nhà và dắt xe ra, vẫn không ngắt cuộc trò chuyện mà nói tiếp:"Đừng lo em ở yên đó, chị qua ngay"Tĩnh Di gật đầu, cầm chặt máy trong tay nhìn cánh cửa trong lo sợ.Cô sợ nó sẽ mở tung ra và tên kia không biết hắn sẽ làm những gì, đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ đáng sợ không thể nào bỏ chúng ra ngoài được.Xoạch! Tiếng của cánh cửa mở ra, cô nín thở nước mắt tuôn ra ngoài nhưng cô lấy tay mình che miệng lại để không phát ra âm thanh.Bỗng cô nghe bên ngoài có tiếng la thất thanh, tên trộm ở ngoài cửa chạy ra khỏi nhà cô.Lạc Uyển mở tung cánh cửa, vội vàng chạy lên gác đến gần Tĩnh Di.Cô dường như cứng đơ cả người không biết làm gì hơn, vừa thấy Lạc Uyển cô đã giơ cả hai tay ôm chầm cả người Lạc Uyển mà khóc.Lạc Uyển thấy vậy lại càng lo lắng hơn, cứ liên tục v**t v* Tĩnh Di để trấn an tinh thần cô.Nhưng dường như tiếng khóc của Tĩnh Di không ngưng mà cứ ngày càng nhiều hơn, cô vuốt mái tóc ngắn của Tĩnh Di lại, ôm lấy mặt Tĩnh Di ghé sát mặt mình lại mà nói:"Này em nhìn chị, chị ở ngay đây đừng sợ, đừng sợ nữa"Tĩnh Di đưa đôi mắt ngấn lệ của mình lên nhìn Lạc Uyển, vì trời tối mà nhà không bật đèn nên không thấy rõ.Nhưng ánh đèn đường cứ mập mờ rọi vào, cô thấy được khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng, bần thần trên gương mặt Lạc Uyển.Lạc Uyển lại một lần nữa ôm chầm lấy cô, thỏ thẻ nhẹ bên tai cô mà nói"Mọi chuyện đều ổn rồi, không sao cả"Tĩnh Di cảm nhận được rõ hơi ấm trên người Lạc Uyển, từng hơi thở ấm áp của cô.Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng trấn an được phần nào, mãi đến một lúc sau cô mới có thể ổn định trở lại"Em..em cảm thấy sợ lắm.May mà chị đến kịp lúc nếu không em cũng chẳng biết mình đã ra sao nữa"- cô vừa nói vừa thút thítLạc Uyển vẫn nắm chặt bàn tay của Tĩnh Di trả lời:"Chỉ cần em không sao là ổn rồi"Lạc Uyển một tay nắm lấy bàn tay Tĩnh Di, tay kia nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.Nhỏ nhẹ nói:"Bây giờ chị đưa em sang nhà chị ngủ một đêm nhé, chị sợ lúc này em ngủ không được"Tĩnh Di lần này không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý ngay.Bản thân cô ngay từ giây phút này đều không muốn ở lại ngay đây chút nào nữa, càng không muốn ở một mình ngay lúc này.Cô thật sự đang rất sợ hãiLạc Uyển gật đầu, nhẹ nhàng đưa Tĩnh Di xuống phía dưới.Lạc Uyển khoá cửa nhà cẩn thận rồi đưa Tĩnh Di về nhà của mình.

Chương 60: Chương 60