Mưa lớn trút xuống như thác nước, một đạo lôi điện xé rách bầu trời. Mây đen cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, cả thế giới bị trận mưa lớn này bao phủ, một cảnh tượng chưa từng có. Y viện Tử Thần, gia chủ Lục gia Lục Hành Không rảnh rỗi đứng trước cửa sổ của một phòng nghỉ xa hoa, nhìn cảnh tượng quỷ dị bên ngoài, nói: “Quý nhân ra đời đều nhiều mưa gió, không biết Tiểu Du bên kia thế nào rồi?”. “Phụ thân à, không có việc gì đâu”. Lục Thanh Minh an ủi. “Y viện Tử Thần là y viện tốt nhất Thiên Đô, Tần Tiểu Lạc chính là y sinh tốt nhất đế quốc”. Lục Hành Không chỉ lên bầu trời nơi hai luồng lôi điện đen trắng đan xen vào nhau tạo thành một quang cầu, vừa cười vừa nói: “Song long hí châu, trời sinh dị chủng. Tiểu tử này vừa ra đời đã gây ra động tĩnh lớn như vậy sau này sẽ thế nào đây? Tôn tử của Lục Hành Không ta sẽ có tiền đồ lớn”. “Không phải thứ bại hoại là được rồi”. Lục Thanh Minh cười đùa nói. “Nó dám”. Ánh mắt Lục Hành Không lạnh thấu xương, trong mắt toát ra hai tia sáng lạnh…
Tác giả: