Một giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Giang Thần. Khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn hung khí đang lay động trước mắt.Không đúng, là bộ ng.ực, ít nhất phải là cỡ 36D...Dưới lông mày là một đôi mắt phượng hừng hực khí thế, sống mũi thật cao cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu như không phải vì khuôn mặt dữ dằn thì đó đã là một vưu vật. Một chiếc áo jacket đen đã sờn, ôm lấy b** ng*c nặng nề và cân đối. Quần jean hơi trắng bệch bị cắt từ đầu gối trở xuống, bao trọn bắp đùi mê hoặc và bờ mô,ng cong veo. Súng lục màu đen nhánh, roi da tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. . . Nếu như xung quanh tối tăm hơn một chút, sẽ chẳng có người đàn ông nào là không ước mình lọt vào tình cảnh như vậy. . .Ước mơ cái rắm!Lúc này, trong lòng Giang Thần ngoài sợ hãi ra thì còn cả hối hận. Một chút cảm giác sinh lí cũng không có. . . Ồ, dưới quần sao lại có chút động đậy kia. Đây chắc hẳn là ảo giác. Làm sao ông đây lại lên chứ!Trước hết cần phải thanh minh, Giang Thần hoàn toàn không có bất cứ hứng thú đặc thù nào. Sở dĩ…
Chương 8: 8: Sạc Điện
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế Bản DịchTác giả: Thần Tinh LLTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Mạt ThếMột giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Giang Thần. Khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn hung khí đang lay động trước mắt.Không đúng, là bộ ng.ực, ít nhất phải là cỡ 36D...Dưới lông mày là một đôi mắt phượng hừng hực khí thế, sống mũi thật cao cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu như không phải vì khuôn mặt dữ dằn thì đó đã là một vưu vật. Một chiếc áo jacket đen đã sờn, ôm lấy b** ng*c nặng nề và cân đối. Quần jean hơi trắng bệch bị cắt từ đầu gối trở xuống, bao trọn bắp đùi mê hoặc và bờ mô,ng cong veo. Súng lục màu đen nhánh, roi da tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. . . Nếu như xung quanh tối tăm hơn một chút, sẽ chẳng có người đàn ông nào là không ước mình lọt vào tình cảnh như vậy. . .Ước mơ cái rắm!Lúc này, trong lòng Giang Thần ngoài sợ hãi ra thì còn cả hối hận. Một chút cảm giác sinh lí cũng không có. . . Ồ, dưới quần sao lại có chút động đậy kia. Đây chắc hẳn là ảo giác. Làm sao ông đây lại lên chứ!Trước hết cần phải thanh minh, Giang Thần hoàn toàn không có bất cứ hứng thú đặc thù nào. Sở dĩ… Dù như thế nào, Giang Thần c*̃ng không thể tưởng tượng được.Cánh tay nhỏ nhắn tinh tế ấy khi bùng nổ sức mạnh lại gấp ba lần của hắn...Đây còn là con người hay sao?!Thừa dịp Tôn Kiều đi thăm dò ngân hàng Phổ Đông, Giang Thần c*̃ng không có thời gian nhàn rỗi.Sau khi xác nhận Tôn Kiều đã đi xa, hắn lập tức xuyên không trở về thế giới hiện đại.Thời gian trôi qua ở hai thế giới là song song, cũng không có việc một bên thời gian trôi nhanh hơn.Cho nên hắn vẫn còn rất nhiều thời gian.Đương nhiên, không thể sạc pin ở nhà thuê khi mạch điện trong nhà không đủ 100 kWh.Nếu như khi Tôn Kiều về không thấy có ai, vậy thì sẽ rất phiền phức.Vì lẽ đó, muốn nhanh chóng sạc đầy, Giang Thần không thể làm gì nhục nhã hơn ngoài việc đi sạc trộm điện.Lén lén lút lút cạy ra hộp điện ở khu gần đó, trong lòng tràn ngập tội lỗi mà dùng con dao nhỏ cắt đứt phần vỏ cao su bên ngoài dùng nối điện.Giang Thần hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt lấy.Dòng điện cao thế vọt ra nổ tanh tách tóe cả lửa, năng lượng nhanh chóng liền tràn ngập cổ tay.Mà tầng lầu trước mặt chuẩn bị mất điện..."F*ck your mother, công ty điện lực chó chết.Mẹ nhà nó tại sao lại mất điện rồi! Bố vote 1 sao cho sập cả lò!""Oppa oppa, ớ ớ ớ, làm sao bị cúp điện rồi! Tức chết bà..."Trên lầu truyền đến những tiếng gào thét giận giữ, không ít hộ gia đình c*̃ng mở cửa sổ ra, nhìn trụ điện phía đối diện.Giang Thần cúp đuôi chạy mất, đến nắp hộp điện vẫn chưa kịp đóng lại.Sở dĩ lựa chọn tiểu khu này để tiến hành nạp điện, vì nơi này không có lắp đặt camera theo dõi.Mang theo cảm giác đầy tội lỗi, Giang Thần nhanh chóng trốn về căn hộ đang thuê của hắn với đầy sự bất lực."Haizz, giờ là lúc giải quyết vấn đề sạc điện rồi.Gọi người làm lại hệ thống đường dây?...Thật khó để giải thích về mức tiêu thụ điện, nếu như đưa tới ban ngành liên quan điều tra sẽ vô cùng phiền phức.Chuyển sang nơi khác ở? Hoặc là thuê cái nhà kho có thể chịu được nguồn điện công suất lớn?...Chết tiệt, nếu có đồ vật nào cung cấp năng lượng thay cho điện là ổn rồi."Để cho tiện đo còn lại năng lượng, Giang Thần dùng thước đánh dấu những điểm nhỏ trên bút thử điện làm thang để đo mức độ.Vừa khẽ hát, vừa ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, Giang Thần đem đồ ăn đóng gói cất vào trong túi đeo lưng, đồng thời mua sỉ vài thùng đồ hộp, mì gói và bánh mì trên Taobao.Nhìn số dư tài khoản ít ỏi còn lại, Giang Thần không hề cảm thấy nhụt chí một chút nào.Bởi vì hắn biết rõ, không lâu nữa, số tiền ít ỏi đang chi tiêu bây giờ chỉ là một phần nhỏ trong tài khoản tương lai của hắn ta mà thôi.Toàn bộ vàng bên trong ngân khố! Phen này giàu to!Mặc dù số tiền kia còn chưa tới, khặc khặc.Làm giàu trong một đêm, sợ rằng chỉ có từ này mới đủ để hình dung tâm tình của hắn lúc này.Ngoại trừ thực phẩm, Giang Thần còn chuẩn bị một chút băng vải, dụng cụ y tế và thuốc chống viêm.Cân nhắc việc sẽ phải ở lại tận thế một khoảng thời gian, Giang Thần tiêu tốn 10% năng lượng để xếp vào hai rương đồ hộp cùng bốn rương mì vào bên trong không gian chứa đồ.Tuy rằng phải mất năng lượng để duy trì nó, nhưng chuẩn bị trước chưa bao giờ là thừa thãi cả.Đốt điếu thuốc, đưa ngón tay c*m v** ổ điện, Giang Thần lẳng lặng mà chờ đợi năng lượng tràn vào.Dù sao chỉ có 10kWh, nhưng vì lí do này mà ăn cắp điện bên ngoài thực sự không đáng.Vừa hại người vừa không an toàn, khặc khặc.Vì giết thời gian, Giang Thần bắt nghịch máy tính đeo bên cổ tay trái.Mức phóng xạ đó vẫn là khiến Giang Thần cảm thấy để ý đôi chút.Hắn cũng không muốn mình bởi vì chịu ảnh hưởng của phóng xạ mà nhiễm bệnh.Nhẹ nhàng vào mục trợ giúp về phần phóng xạ, sau khi xem xong cẩn thận, Giang Thần không khỏi vui vẻ trong lòng.(...Khi giá trị phóng xạ đạt đến ngưỡng 50 sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người bình thường.Chân thành kiến nghị ngài nên lưu trữ một ít I-ốt bên trong EP, dùng để kiểm soát mức độ phóng xạ bên trong cơ thể...)Nuốt nước bọt, Giang Thần bấm nút trích xuất I ốt, một cái ống tiêm nhỏ lòi ra từ trên mặt EP.Do dự chốc lát, Giang Thần từ trên khay trà mang tới cồn iốt, nhìn ngắm rồi tiêm Iot vào bên trong.Màu sắc của cồn iốt bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, cuối cùng đã biến thành không màu.Nhìn tiến độ I ốt dần dần được bổ sung, giá trị phóng xạ đang dần giảm xuống, Giang Thần trong lòng mừng như điên.Vấn đề phiền não của hắn vậy mà được giải quyết nhẹ nhàng.Từ giờ, chỉ cần ra tiệm thuốc mua vài viên I ốt liền có thể giải quyết vấn đề phóng xạ.Sau khi sạc điện xong, Giang Trần chậm rãi xoay người.Sau đó hắn đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra bát trứng chiên với cà chua và thịt heo xé sợi với ớt xanh.Sau khi đem cơm nước bưng lên bàn ăn, Giang Thần còn lấy ra từ trong tủ lạnh một chai bia.Lẳng lặng mà hưởng thụ bữa cơm trưa đơn giản mà ngon miệng, Giang Thần uống ực một hớp bia lạnh lẽo, không khỏi cảm khái thở dài.Một bữa ăn như vậy ở tận thế không biết sẽ đổi được bao nhiêu cân vàng, hoặc là bao nhiêu tấn? Dù sao ở cái thế giới hỗn loạn này, vàng cũng không đáng giá bằng một hòn đá.Từ vẻ mặt cực kì hạnh phúc của Tôn Kiều khi ăn một lon đồ hộp nguội lạnh, Giang Thần cũng đã đoán được đồ ăn ở thế giới kia quý giá tới cỡ nào.Giang Thần thậm chí còn tin rằng nếu như mình ở đó lỡ may đem ra một lon đồ hộp, chỉ sợ sẽ có vô số nữ nhân xinh đẹp còn trinh nguyên nguyện ý cùng hắn lên giường.Đem hạt gạo cuối cùng đưa vào trong miệng, Giang Thần tinh tế nghiền ngẫm, tâm tư phiêu dạt về phương xa.Giả như...tương lai không xa , ở thế giới này c*̃ng bạo phát đại chiến thế giới lần thứ ba, tái hiện lại cảnh ngày tận thế ở đó...Giang Thần rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ cái vấn đề này nữa."Ha ha, ta làm sao đã phải suy nghĩ những vấn đề vô nghĩa này, trước tiên lo cho mình trước đã." Giang Thần tự giễu cười lắc lắc đầu, đem chai bia rỗng ném vào trong thùng rác.Nói tóm lại, trước tiên cầm vàng chiếm được, sau đó đổi thành tiền...Sau đó sống một cuộc sống của một người giàu có một thời gian rồi mới nghĩ đến điều đó cũng không muộn.Đầu tiên đến mua căn biệt thự, ừm...Xe c*̃ng nên mua một chiếc.Bạn gái?...Có tiền sao phải lo lắng vấn đề này?Giang Thần đem bát đũa vào bồn rửa sạch sẽ, sau đó liền đi tới phòng khách vác lên ba lô nặng trĩu.Xuyên không...Vân vân.Như là là nghĩ tới điều gì, Giang Thần do dự một hồi rồi tạm ngừng xuyên không.Trở lại nhà bếp lần thứ hai, mở cửa tủ lạnh, Giang Thần lấy ra một lon coca từ bên trong.Bắt đầu xuyên không..
Dù như thế nào, Giang Thần c*̃ng không thể tưởng tượng được.Cánh tay nhỏ nhắn tinh tế ấy khi bùng nổ sức mạnh lại gấp ba lần của hắn.
.
.Đây còn là con người hay sao?!Thừa dịp Tôn Kiều đi thăm dò ngân hàng Phổ Đông, Giang Thần c*̃ng không có thời gian nhàn rỗi.
Sau khi xác nhận Tôn Kiều đã đi xa, hắn lập tức xuyên không trở về thế giới hiện đại.Thời gian trôi qua ở hai thế giới là song song, cũng không có việc một bên thời gian trôi nhanh hơn.
Cho nên hắn vẫn còn rất nhiều thời gian.Đương nhiên, không thể sạc pin ở nhà thuê khi mạch điện trong nhà không đủ 100 kWh.
Nếu như khi Tôn Kiều về không thấy có ai, vậy thì sẽ rất phiền phức.
Vì lẽ đó, muốn nhanh chóng sạc đầy, Giang Thần không thể làm gì nhục nhã hơn ngoài việc đi sạc trộm điện.Lén lén lút lút cạy ra hộp điện ở khu gần đó, trong lòng tràn ngập tội lỗi mà dùng con dao nhỏ cắt đứt phần vỏ cao su bên ngoài dùng nối điện.
Giang Thần hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt lấy.Dòng điện cao thế vọt ra nổ tanh tách tóe cả lửa, năng lượng nhanh chóng liền tràn ngập cổ tay.Mà tầng lầu trước mặt chuẩn bị mất điện.
.
."F*ck your mother, công ty điện lực chó chết.
Mẹ nhà nó tại sao lại mất điện rồi! Bố vote 1 sao cho sập cả lò!""Oppa oppa, ớ ớ ớ, làm sao bị cúp điện rồi! Tức chết bà.
.
."Trên lầu truyền đến những tiếng gào thét giận giữ, không ít hộ gia đình c*̃ng mở cửa sổ ra, nhìn trụ điện phía đối diện.
Giang Thần cúp đuôi chạy mất, đến nắp hộp điện vẫn chưa kịp đóng lại.
Sở dĩ lựa chọn tiểu khu này để tiến hành nạp điện, vì nơi này không có lắp đặt camera theo dõi.Mang theo cảm giác đầy tội lỗi, Giang Thần nhanh chóng trốn về căn hộ đang thuê của hắn với đầy sự bất lực."Haizz, giờ là lúc giải quyết vấn đề sạc điện rồi.
Gọi người làm lại hệ thống đường dây?.
.
.
Thật khó để giải thích về mức tiêu thụ điện, nếu như đưa tới ban ngành liên quan điều tra sẽ vô cùng phiền phức.
Chuyển sang nơi khác ở? Hoặc là thuê cái nhà kho có thể chịu được nguồn điện công suất lớn?.
.
.
Chết tiệt, nếu có đồ vật nào cung cấp năng lượng thay cho điện là ổn rồi."Để cho tiện đo còn lại năng lượng, Giang Thần dùng thước đánh dấu những điểm nhỏ trên bút thử điện làm thang để đo mức độ.Vừa khẽ hát, vừa ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, Giang Thần đem đồ ăn đóng gói cất vào trong túi đeo lưng, đồng thời mua sỉ vài thùng đồ hộp, mì gói và bánh mì trên Taobao.
Nhìn số dư tài khoản ít ỏi còn lại, Giang Thần không hề cảm thấy nhụt chí một chút nào.
Bởi vì hắn biết rõ, không lâu nữa, số tiền ít ỏi đang chi tiêu bây giờ chỉ là một phần nhỏ trong tài khoản tương lai của hắn ta mà thôi.Toàn bộ vàng bên trong ngân khố! Phen này giàu to!Mặc dù số tiền kia còn chưa tới, khặc khặc.Làm giàu trong một đêm, sợ rằng chỉ có từ này mới đủ để hình dung tâm tình của hắn lúc này.Ngoại trừ thực phẩm, Giang Thần còn chuẩn bị một chút băng vải, dụng cụ y tế và thuốc chống viêm.
Cân nhắc việc sẽ phải ở lại tận thế một khoảng thời gian, Giang Thần tiêu tốn 10% năng lượng để xếp vào hai rương đồ hộp cùng bốn rương mì vào bên trong không gian chứa đồ.
Tuy rằng phải mất năng lượng để duy trì nó, nhưng chuẩn bị trước chưa bao giờ là thừa thãi cả.Đốt điếu thuốc, đưa ngón tay c*m v** ổ điện, Giang Thần lẳng lặng mà chờ đợi năng lượng tràn vào.
Dù sao chỉ có 10kWh, nhưng vì lí do này mà ăn cắp điện bên ngoài thực sự không đáng.
Vừa hại người vừa không an toàn, khặc khặc.Vì giết thời gian, Giang Thần bắt nghịch máy tính đeo bên cổ tay trái.Mức phóng xạ đó vẫn là khiến Giang Thần cảm thấy để ý đôi chút.
Hắn cũng không muốn mình bởi vì chịu ảnh hưởng của phóng xạ mà nhiễm bệnh.
Nhẹ nhàng vào mục trợ giúp về phần phóng xạ, sau khi xem xong cẩn thận, Giang Thần không khỏi vui vẻ trong lòng.(.
.
.
Khi giá trị phóng xạ đạt đến ngưỡng 50 sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người bình thường.
Chân thành kiến nghị ngài nên lưu trữ một ít I-ốt bên trong EP, dùng để kiểm soát mức độ phóng xạ bên trong cơ thể.
.
.
)Nuốt nước bọt, Giang Thần bấm nút trích xuất I ốt, một cái ống tiêm nhỏ lòi ra từ trên mặt EP.
Do dự chốc lát, Giang Thần từ trên khay trà mang tới cồn iốt, nhìn ngắm rồi tiêm Iot vào bên trong.Màu sắc của cồn iốt bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, cuối cùng đã biến thành không màu.Nhìn tiến độ I ốt dần dần được bổ sung, giá trị phóng xạ đang dần giảm xuống, Giang Thần trong lòng mừng như điên.
Vấn đề phiền não của hắn vậy mà được giải quyết nhẹ nhàng.Từ giờ, chỉ cần ra tiệm thuốc mua vài viên I ốt liền có thể giải quyết vấn đề phóng xạ.Sau khi sạc điện xong, Giang Trần chậm rãi xoay người.
Sau đó hắn đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra bát trứng chiên với cà chua và thịt heo xé sợi với ớt xanh.
Sau khi đem cơm nước bưng lên bàn ăn, Giang Thần còn lấy ra từ trong tủ lạnh một chai bia.Lẳng lặng mà hưởng thụ bữa cơm trưa đơn giản mà ngon miệng, Giang Thần uống ực một hớp bia lạnh lẽo, không khỏi cảm khái thở dài.Một bữa ăn như vậy ở tận thế không biết sẽ đổi được bao nhiêu cân vàng, hoặc là bao nhiêu tấn? Dù sao ở cái thế giới hỗn loạn này, vàng cũng không đáng giá bằng một hòn đá.
Từ vẻ mặt cực kì hạnh phúc của Tôn Kiều khi ăn một lon đồ hộp nguội lạnh, Giang Thần cũng đã đoán được đồ ăn ở thế giới kia quý giá tới cỡ nào.Giang Thần thậm chí còn tin rằng nếu như mình ở đó lỡ may đem ra một lon đồ hộp, chỉ sợ sẽ có vô số nữ nhân xinh đẹp còn trinh nguyên nguyện ý cùng hắn lên giường.Đem hạt gạo cuối cùng đưa vào trong miệng, Giang Thần tinh tế nghiền ngẫm, tâm tư phiêu dạt về phương xa.Giả như.
.
.tương lai không xa , ở thế giới này c*̃ng bạo phát đại chiến thế giới lần thứ ba, tái hiện lại cảnh ngày tận thế ở đó.
.
.Giang Thần rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ cái vấn đề này nữa."Ha ha, ta làm sao đã phải suy nghĩ những vấn đề vô nghĩa này, trước tiên lo cho mình trước đã." Giang Thần tự giễu cười lắc lắc đầu, đem chai bia rỗng ném vào trong thùng rác.Nói tóm lại, trước tiên cầm vàng chiếm được, sau đó đổi thành tiền.
.
.
Sau đó sống một cuộc sống của một người giàu có một thời gian rồi mới nghĩ đến điều đó cũng không muộn.Đầu tiên đến mua căn biệt thự, ừm.
.
.
Xe c*̃ng nên mua một chiếc.Bạn gái?.
.
.
Có tiền sao phải lo lắng vấn đề này?Giang Thần đem bát đũa vào bồn rửa sạch sẽ, sau đó liền đi tới phòng khách vác lên ba lô nặng trĩu.Xuyên không.
.
.
Vân vân.Như là là nghĩ tới điều gì, Giang Thần do dự một hồi rồi tạm ngừng xuyên không.Trở lại nhà bếp lần thứ hai, mở cửa tủ lạnh, Giang Thần lấy ra một lon coca từ bên trong.Bắt đầu xuyên không..
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế Bản DịchTác giả: Thần Tinh LLTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Mạt ThếMột giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Giang Thần. Khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn hung khí đang lay động trước mắt.Không đúng, là bộ ng.ực, ít nhất phải là cỡ 36D...Dưới lông mày là một đôi mắt phượng hừng hực khí thế, sống mũi thật cao cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu như không phải vì khuôn mặt dữ dằn thì đó đã là một vưu vật. Một chiếc áo jacket đen đã sờn, ôm lấy b** ng*c nặng nề và cân đối. Quần jean hơi trắng bệch bị cắt từ đầu gối trở xuống, bao trọn bắp đùi mê hoặc và bờ mô,ng cong veo. Súng lục màu đen nhánh, roi da tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. . . Nếu như xung quanh tối tăm hơn một chút, sẽ chẳng có người đàn ông nào là không ước mình lọt vào tình cảnh như vậy. . .Ước mơ cái rắm!Lúc này, trong lòng Giang Thần ngoài sợ hãi ra thì còn cả hối hận. Một chút cảm giác sinh lí cũng không có. . . Ồ, dưới quần sao lại có chút động đậy kia. Đây chắc hẳn là ảo giác. Làm sao ông đây lại lên chứ!Trước hết cần phải thanh minh, Giang Thần hoàn toàn không có bất cứ hứng thú đặc thù nào. Sở dĩ… Dù như thế nào, Giang Thần c*̃ng không thể tưởng tượng được.Cánh tay nhỏ nhắn tinh tế ấy khi bùng nổ sức mạnh lại gấp ba lần của hắn...Đây còn là con người hay sao?!Thừa dịp Tôn Kiều đi thăm dò ngân hàng Phổ Đông, Giang Thần c*̃ng không có thời gian nhàn rỗi.Sau khi xác nhận Tôn Kiều đã đi xa, hắn lập tức xuyên không trở về thế giới hiện đại.Thời gian trôi qua ở hai thế giới là song song, cũng không có việc một bên thời gian trôi nhanh hơn.Cho nên hắn vẫn còn rất nhiều thời gian.Đương nhiên, không thể sạc pin ở nhà thuê khi mạch điện trong nhà không đủ 100 kWh.Nếu như khi Tôn Kiều về không thấy có ai, vậy thì sẽ rất phiền phức.Vì lẽ đó, muốn nhanh chóng sạc đầy, Giang Thần không thể làm gì nhục nhã hơn ngoài việc đi sạc trộm điện.Lén lén lút lút cạy ra hộp điện ở khu gần đó, trong lòng tràn ngập tội lỗi mà dùng con dao nhỏ cắt đứt phần vỏ cao su bên ngoài dùng nối điện.Giang Thần hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt lấy.Dòng điện cao thế vọt ra nổ tanh tách tóe cả lửa, năng lượng nhanh chóng liền tràn ngập cổ tay.Mà tầng lầu trước mặt chuẩn bị mất điện..."F*ck your mother, công ty điện lực chó chết.Mẹ nhà nó tại sao lại mất điện rồi! Bố vote 1 sao cho sập cả lò!""Oppa oppa, ớ ớ ớ, làm sao bị cúp điện rồi! Tức chết bà..."Trên lầu truyền đến những tiếng gào thét giận giữ, không ít hộ gia đình c*̃ng mở cửa sổ ra, nhìn trụ điện phía đối diện.Giang Thần cúp đuôi chạy mất, đến nắp hộp điện vẫn chưa kịp đóng lại.Sở dĩ lựa chọn tiểu khu này để tiến hành nạp điện, vì nơi này không có lắp đặt camera theo dõi.Mang theo cảm giác đầy tội lỗi, Giang Thần nhanh chóng trốn về căn hộ đang thuê của hắn với đầy sự bất lực."Haizz, giờ là lúc giải quyết vấn đề sạc điện rồi.Gọi người làm lại hệ thống đường dây?...Thật khó để giải thích về mức tiêu thụ điện, nếu như đưa tới ban ngành liên quan điều tra sẽ vô cùng phiền phức.Chuyển sang nơi khác ở? Hoặc là thuê cái nhà kho có thể chịu được nguồn điện công suất lớn?...Chết tiệt, nếu có đồ vật nào cung cấp năng lượng thay cho điện là ổn rồi."Để cho tiện đo còn lại năng lượng, Giang Thần dùng thước đánh dấu những điểm nhỏ trên bút thử điện làm thang để đo mức độ.Vừa khẽ hát, vừa ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, Giang Thần đem đồ ăn đóng gói cất vào trong túi đeo lưng, đồng thời mua sỉ vài thùng đồ hộp, mì gói và bánh mì trên Taobao.Nhìn số dư tài khoản ít ỏi còn lại, Giang Thần không hề cảm thấy nhụt chí một chút nào.Bởi vì hắn biết rõ, không lâu nữa, số tiền ít ỏi đang chi tiêu bây giờ chỉ là một phần nhỏ trong tài khoản tương lai của hắn ta mà thôi.Toàn bộ vàng bên trong ngân khố! Phen này giàu to!Mặc dù số tiền kia còn chưa tới, khặc khặc.Làm giàu trong một đêm, sợ rằng chỉ có từ này mới đủ để hình dung tâm tình của hắn lúc này.Ngoại trừ thực phẩm, Giang Thần còn chuẩn bị một chút băng vải, dụng cụ y tế và thuốc chống viêm.Cân nhắc việc sẽ phải ở lại tận thế một khoảng thời gian, Giang Thần tiêu tốn 10% năng lượng để xếp vào hai rương đồ hộp cùng bốn rương mì vào bên trong không gian chứa đồ.Tuy rằng phải mất năng lượng để duy trì nó, nhưng chuẩn bị trước chưa bao giờ là thừa thãi cả.Đốt điếu thuốc, đưa ngón tay c*m v** ổ điện, Giang Thần lẳng lặng mà chờ đợi năng lượng tràn vào.Dù sao chỉ có 10kWh, nhưng vì lí do này mà ăn cắp điện bên ngoài thực sự không đáng.Vừa hại người vừa không an toàn, khặc khặc.Vì giết thời gian, Giang Thần bắt nghịch máy tính đeo bên cổ tay trái.Mức phóng xạ đó vẫn là khiến Giang Thần cảm thấy để ý đôi chút.Hắn cũng không muốn mình bởi vì chịu ảnh hưởng của phóng xạ mà nhiễm bệnh.Nhẹ nhàng vào mục trợ giúp về phần phóng xạ, sau khi xem xong cẩn thận, Giang Thần không khỏi vui vẻ trong lòng.(...Khi giá trị phóng xạ đạt đến ngưỡng 50 sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người bình thường.Chân thành kiến nghị ngài nên lưu trữ một ít I-ốt bên trong EP, dùng để kiểm soát mức độ phóng xạ bên trong cơ thể...)Nuốt nước bọt, Giang Thần bấm nút trích xuất I ốt, một cái ống tiêm nhỏ lòi ra từ trên mặt EP.Do dự chốc lát, Giang Thần từ trên khay trà mang tới cồn iốt, nhìn ngắm rồi tiêm Iot vào bên trong.Màu sắc của cồn iốt bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, cuối cùng đã biến thành không màu.Nhìn tiến độ I ốt dần dần được bổ sung, giá trị phóng xạ đang dần giảm xuống, Giang Thần trong lòng mừng như điên.Vấn đề phiền não của hắn vậy mà được giải quyết nhẹ nhàng.Từ giờ, chỉ cần ra tiệm thuốc mua vài viên I ốt liền có thể giải quyết vấn đề phóng xạ.Sau khi sạc điện xong, Giang Trần chậm rãi xoay người.Sau đó hắn đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra bát trứng chiên với cà chua và thịt heo xé sợi với ớt xanh.Sau khi đem cơm nước bưng lên bàn ăn, Giang Thần còn lấy ra từ trong tủ lạnh một chai bia.Lẳng lặng mà hưởng thụ bữa cơm trưa đơn giản mà ngon miệng, Giang Thần uống ực một hớp bia lạnh lẽo, không khỏi cảm khái thở dài.Một bữa ăn như vậy ở tận thế không biết sẽ đổi được bao nhiêu cân vàng, hoặc là bao nhiêu tấn? Dù sao ở cái thế giới hỗn loạn này, vàng cũng không đáng giá bằng một hòn đá.Từ vẻ mặt cực kì hạnh phúc của Tôn Kiều khi ăn một lon đồ hộp nguội lạnh, Giang Thần cũng đã đoán được đồ ăn ở thế giới kia quý giá tới cỡ nào.Giang Thần thậm chí còn tin rằng nếu như mình ở đó lỡ may đem ra một lon đồ hộp, chỉ sợ sẽ có vô số nữ nhân xinh đẹp còn trinh nguyên nguyện ý cùng hắn lên giường.Đem hạt gạo cuối cùng đưa vào trong miệng, Giang Thần tinh tế nghiền ngẫm, tâm tư phiêu dạt về phương xa.Giả như...tương lai không xa , ở thế giới này c*̃ng bạo phát đại chiến thế giới lần thứ ba, tái hiện lại cảnh ngày tận thế ở đó...Giang Thần rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ cái vấn đề này nữa."Ha ha, ta làm sao đã phải suy nghĩ những vấn đề vô nghĩa này, trước tiên lo cho mình trước đã." Giang Thần tự giễu cười lắc lắc đầu, đem chai bia rỗng ném vào trong thùng rác.Nói tóm lại, trước tiên cầm vàng chiếm được, sau đó đổi thành tiền...Sau đó sống một cuộc sống của một người giàu có một thời gian rồi mới nghĩ đến điều đó cũng không muộn.Đầu tiên đến mua căn biệt thự, ừm...Xe c*̃ng nên mua một chiếc.Bạn gái?...Có tiền sao phải lo lắng vấn đề này?Giang Thần đem bát đũa vào bồn rửa sạch sẽ, sau đó liền đi tới phòng khách vác lên ba lô nặng trĩu.Xuyên không...Vân vân.Như là là nghĩ tới điều gì, Giang Thần do dự một hồi rồi tạm ngừng xuyên không.Trở lại nhà bếp lần thứ hai, mở cửa tủ lạnh, Giang Thần lấy ra một lon coca từ bên trong.Bắt đầu xuyên không..