Tác giả:

Một giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Giang Thần. Khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn hung khí đang lay động trước mắt.Không đúng, là bộ ng.ực, ít nhất phải là cỡ 36D...Dưới lông mày là một đôi mắt phượng hừng hực khí thế, sống mũi thật cao cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu như không phải vì khuôn mặt dữ dằn thì đó đã là một vưu vật. Một chiếc áo jacket đen đã sờn, ôm lấy b** ng*c nặng nề và cân đối. Quần jean hơi trắng bệch bị cắt từ đầu gối trở xuống, bao trọn bắp đùi mê hoặc và bờ mô,ng cong veo. Súng lục màu đen nhánh, roi da tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. . . Nếu như xung quanh tối tăm hơn một chút, sẽ chẳng có người đàn ông nào là không ước mình lọt vào tình cảnh như vậy. . .Ước mơ cái rắm!Lúc này, trong lòng Giang Thần ngoài sợ hãi ra thì còn cả hối hận. Một chút cảm giác sinh lí cũng không có. . . Ồ, dưới quần sao lại có chút động đậy kia. Đây chắc hẳn là ảo giác. Làm sao ông đây lại lên chứ!Trước hết cần phải thanh minh, Giang Thần hoàn toàn không có bất cứ hứng thú đặc thù nào. Sở dĩ…

Chương 36: 36: Ác Chiến Ở Công Trường 4

Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế Bản DịchTác giả: Thần Tinh LLTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Mạt ThếMột giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Giang Thần. Khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn hung khí đang lay động trước mắt.Không đúng, là bộ ng.ực, ít nhất phải là cỡ 36D...Dưới lông mày là một đôi mắt phượng hừng hực khí thế, sống mũi thật cao cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu như không phải vì khuôn mặt dữ dằn thì đó đã là một vưu vật. Một chiếc áo jacket đen đã sờn, ôm lấy b** ng*c nặng nề và cân đối. Quần jean hơi trắng bệch bị cắt từ đầu gối trở xuống, bao trọn bắp đùi mê hoặc và bờ mô,ng cong veo. Súng lục màu đen nhánh, roi da tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. . . Nếu như xung quanh tối tăm hơn một chút, sẽ chẳng có người đàn ông nào là không ước mình lọt vào tình cảnh như vậy. . .Ước mơ cái rắm!Lúc này, trong lòng Giang Thần ngoài sợ hãi ra thì còn cả hối hận. Một chút cảm giác sinh lí cũng không có. . . Ồ, dưới quần sao lại có chút động đậy kia. Đây chắc hẳn là ảo giác. Làm sao ông đây lại lên chứ!Trước hết cần phải thanh minh, Giang Thần hoàn toàn không có bất cứ hứng thú đặc thù nào. Sở dĩ… Lục Nhân Giáp rất bực bội.Hắn không hiểu vì sao đám người được phái đi phục kích lại để bị đối phương phát hiện ra manh mối.Mấy con dê béo kia chạy rất nhanh, khiến cho hắn có cảm giác không kịp đối phó.Mặc dù hắn quyết định dẫn theo anh em đuổi theo rất nhanh, nhưng mãi mà vẫn chưa đuổi kịp.Hai người kia hẳn là đã tiêm thuốc biến đổi gen.Trên mặt Lục Nhân Giáp không khỏi lộ ra sự tham lam.Thuốc biến đổi gien, đây chính thứ mà ngay cả đại ca cũng không đủ tiền chơi đó.Tên này không những mua cho mình, mà còn mua luôn cho cả người yêu của hắn nữa.Mua cho đàn bà thì có ích gì? Đụ sướng hơn sao?Nghĩ tới đây, Lục Nhân Giáp không khỏi liế.m bờ môi khô khốc của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác.Không biết có sướng thật không nhỉ?Đợi đến khi đuổi kịp đám kia, rồi bắt cô nàng đó chơi đùa thử sẽ khắc biết? Khà khà, sau khi chơi đùa chán rồi thì cho mấy anh em nếm thử, xem là cô gái được tiêm thuốc đổi gen với mấy con gà móng đỏ có gì khác nhau.Vừa nghĩ tới dáng vẻ khi/êu gợi của Tôn Kiều, cơ thể Lục Nhân Giáp liền nóng lên.Ở hậu tận thế cũng không thiếu gì mỹ nữ.Dựa vào kỹ thuật gen phát triển, rất nhiều năm trước tận thế đã sớm phát minh ra kỹ thuật điều chỉnh gen.Hơn nữa loại điều chỉnh này còn có thể di truyền.Tuy nói đấy là vẻ đẹp nhân tạo, nhưng ai cũng yêu cái đẹp cả, có ai là không muốn đời sau của mình xinh đẹp đâu?Mặc dù kĩ thuật gen này không được ổn định, nhưng xét về tổng thể nó vẫn khiến cho “dung mạo cả nước” tăng vọt.Cái nãy cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới thế kỉ 22, ngoại trừ những cô gái suy dinh dưỡng ra thì mỹ nữ không hiếm gặp.Vốn là đội trưởng của toán cướp, trong phòng của Lục Nhân Giáp có nuôi hai cái “bình chứa tôn”.Không tệ, nó chỉ có thể được gọi là công cụ tình d.ục mà thôi.Tại hậu tận thế, nơi mà trật tự sụp đổ hoàn toàn, người không có đủ thực lực thì đẹp cũng là một cái tội.Đó chính là đạo lý “kẻ thất phu không có tội, mà người mang ngọc mới có lỗi”.Nếu như Lục Nhân Giáp chẳng may tử trận trong chiến dịch lần này, vậy thì hai cái bình chứa tôn kia cũng sẽ bị đại ca chuyển cho người khác sử dụng.Loại hình một cối nhiều chày này vừa hợp lưu hành trong đám cướp đó.Dưới sự cám dỗ đến mê hoặc này thường sẽ khiến cho con người ta bộc lộ khả năng chiến đấu kinh người.Nhưng tên Lục Nhân Giáp này là một người cẩn thận.Hắn và tên không may bị bắt kia không giống nhau.Hắn rất vất vả mới có thể leo tới chức vụ này, hắn không muốn chết.Cho nên mỗi nhiệm vụ, hắn đều cẩn thận hết mức.Cho dù là săn bắt hai con dê béo “bất lực”, kèm thêm một con cừu non ốm yếu, hắn cũng lựa chọn bảo toàn đội hình —— cho một tên ngu xuẩn chạy trước, bốn người còn lại chạy ở hai bên, hắn chạy ở giữa hình tam giác đó.Nhưng đúng là sự cẩn thận đó giúp hắn sống được lâu hơn một lúc...Chéo!Một tia laser bắn xuyên táo tên chạy đầu tiên, để lại trên trán của hắn một lỗ máu dọa người.“Giao chiến! Giao chiến! Tản ra!” Hơi sững sờ, Lục Nhân Giáp không ngờ rằng đám dê béo kia vậy mà dám phản công.Mặc dù có chút trở tay không kịp, nhưng hắn vẫn quyết định núp thật nhanh sau đống tường gạch đổ nát, rồi hô hào đồng đội bắt đầu phản kích.Bùm bùm bùm!Đạn bay giống như là vứt tiền qua cửa sổ.Nhất thời, xi măng bắn văng ra tứ phía.Giang Thần khiến cho 5 tên cướp cạn này không thể ngẩng được đầu lên.“Con mẹ nhà nó.Đúng là kẻ có tiền.” Lục Nhân Giáp thầm mắng một tiếng, dí sát đầu vào chỗ mảng xi măng dày nhất.Ngón tay để vào cò súng, sẵn sàng phản công mọi lúc.--“Ngu thế.Nhắm kĩ rồi hẵng bắn, đừng có sấy loạn xạ lên thế?”Nghe thấy tiếng trách mắng của Tôn Kiều, Giang Thần cười nhạo một cái rồi chuyển chế độ của súng trường về Single Mode (bắn đơn xạ).Game bắn nhau trước đây hắn chơi không ít, nhưng bắn nhau thật thì đây mới là lần đầu.Hắn căng thẳng, không may bóp nhầm vào cò súng.Một viên đạn bắn thẳng ra ngoài.Ngoại trừ khiến đối phương đái ra quần thì chỉ làm vỡ vụn đống xi măng.Diêu Diêu hơi lo lắng nhìn ra bên ngoài.Thỉnh thoảng có những viên đạn bắn ngay trên đầu khiến cô bé không thể không ôm chặt hai đầu gối, run lẩy bẩy.Xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối, cộng thêm sự cố chấp về thân phận nô lệ của mình, cô bé không khỏi hoang mang trong lòng —— Ngồi canh ở đây có ý nghĩa gì?Dịch: Chúa Tể Loli.

Lục Nhân Giáp rất bực bội.Hắn không hiểu vì sao đám người được phái đi phục kích lại để bị đối phương phát hiện ra manh mối.

Mấy con dê béo kia chạy rất nhanh, khiến cho hắn có cảm giác không kịp đối phó.

Mặc dù hắn quyết định dẫn theo anh em đuổi theo rất nhanh, nhưng mãi mà vẫn chưa đuổi kịp.Hai người kia hẳn là đã tiêm thuốc biến đổi gen.

Trên mặt Lục Nhân Giáp không khỏi lộ ra sự tham lam.Thuốc biến đổi gien, đây chính thứ mà ngay cả đại ca cũng không đủ tiền chơi đó.

Tên này không những mua cho mình, mà còn mua luôn cho cả người yêu của hắn nữa.

Mua cho đàn bà thì có ích gì? Đụ sướng hơn sao?Nghĩ tới đây, Lục Nhân Giáp không khỏi liế.m bờ môi khô khốc của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác.Không biết có sướng thật không nhỉ?Đợi đến khi đuổi kịp đám kia, rồi bắt cô nàng đó chơi đùa thử sẽ khắc biết? Khà khà, sau khi chơi đùa chán rồi thì cho mấy anh em nếm thử, xem là cô gái được tiêm thuốc đổi gen với mấy con gà móng đỏ có gì khác nhau.Vừa nghĩ tới dáng vẻ khi/êu gợi của Tôn Kiều, cơ thể Lục Nhân Giáp liền nóng lên.Ở hậu tận thế cũng không thiếu gì mỹ nữ.

Dựa vào kỹ thuật gen phát triển, rất nhiều năm trước tận thế đã sớm phát minh ra kỹ thuật điều chỉnh gen.

Hơn nữa loại điều chỉnh này còn có thể di truyền.

Tuy nói đấy là vẻ đẹp nhân tạo, nhưng ai cũng yêu cái đẹp cả, có ai là không muốn đời sau của mình xinh đẹp đâu?Mặc dù kĩ thuật gen này không được ổn định, nhưng xét về tổng thể nó vẫn khiến cho “dung mạo cả nước” tăng vọt.

Cái nãy cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới thế kỉ 22, ngoại trừ những cô gái suy dinh dưỡng ra thì mỹ nữ không hiếm gặp.

Vốn là đội trưởng của toán cướp, trong phòng của Lục Nhân Giáp có nuôi hai cái “bình chứa tôn”.Không tệ, nó chỉ có thể được gọi là công cụ tình d.ục mà thôi.Tại hậu tận thế, nơi mà trật tự sụp đổ hoàn toàn, người không có đủ thực lực thì đẹp cũng là một cái tội.

Đó chính là đạo lý “kẻ thất phu không có tội, mà người mang ngọc mới có lỗi”.Nếu như Lục Nhân Giáp chẳng may tử trận trong chiến dịch lần này, vậy thì hai cái bình chứa tôn kia cũng sẽ bị đại ca chuyển cho người khác sử dụng.

Loại hình một cối nhiều chày này vừa hợp lưu hành trong đám cướp đó.Dưới sự cám dỗ đến mê hoặc này thường sẽ khiến cho con người ta bộc lộ khả năng chiến đấu kinh người.Nhưng tên Lục Nhân Giáp này là một người cẩn thận.

Hắn và tên không may bị bắt kia không giống nhau.

Hắn rất vất vả mới có thể leo tới chức vụ này, hắn không muốn chết.

Cho nên mỗi nhiệm vụ, hắn đều cẩn thận hết mức.Cho dù là săn bắt hai con dê béo “bất lực”, kèm thêm một con cừu non ốm yếu, hắn cũng lựa chọn bảo toàn đội hình —— cho một tên ngu xuẩn chạy trước, bốn người còn lại chạy ở hai bên, hắn chạy ở giữa hình tam giác đó.Nhưng đúng là sự cẩn thận đó giúp hắn sống được lâu hơn một lúc...Chéo!Một tia laser bắn xuyên táo tên chạy đầu tiên, để lại trên trán của hắn một lỗ máu dọa người.“Giao chiến! Giao chiến! Tản ra!” Hơi sững sờ, Lục Nhân Giáp không ngờ rằng đám dê béo kia vậy mà dám phản công.

Mặc dù có chút trở tay không kịp, nhưng hắn vẫn quyết định núp thật nhanh sau đống tường gạch đổ nát, rồi hô hào đồng đội bắt đầu phản kích.Bùm bùm bùm!Đạn bay giống như là vứt tiền qua cửa sổ.

Nhất thời, xi măng bắn văng ra tứ phía.

Giang Thần khiến cho 5 tên cướp cạn này không thể ngẩng được đầu lên.“Con mẹ nhà nó.

Đúng là kẻ có tiền.” Lục Nhân Giáp thầm mắng một tiếng, dí sát đầu vào chỗ mảng xi măng dày nhất.

Ngón tay để vào cò súng, sẵn sàng phản công mọi lúc.--“Ngu thế.

Nhắm kĩ rồi hẵng bắn, đừng có sấy loạn xạ lên thế?”Nghe thấy tiếng trách mắng của Tôn Kiều, Giang Thần cười nhạo một cái rồi chuyển chế độ của súng trường về Single Mode (bắn đơn xạ).

Game bắn nhau trước đây hắn chơi không ít, nhưng bắn nhau thật thì đây mới là lần đầu.

Hắn căng thẳng, không may bóp nhầm vào cò súng.

Một viên đạn bắn thẳng ra ngoài.

Ngoại trừ khiến đối phương đái ra quần thì chỉ làm vỡ vụn đống xi măng.Diêu Diêu hơi lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Thỉnh thoảng có những viên đạn bắn ngay trên đầu khiến cô bé không thể không ôm chặt hai đầu gối, run lẩy bẩy.Xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối, cộng thêm sự cố chấp về thân phận nô lệ của mình, cô bé không khỏi hoang mang trong lòng —— Ngồi canh ở đây có ý nghĩa gì?Dịch: Chúa Tể Loli.

Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế Bản DịchTác giả: Thần Tinh LLTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Mạt ThếMột giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Giang Thần. Khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn hung khí đang lay động trước mắt.Không đúng, là bộ ng.ực, ít nhất phải là cỡ 36D...Dưới lông mày là một đôi mắt phượng hừng hực khí thế, sống mũi thật cao cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu như không phải vì khuôn mặt dữ dằn thì đó đã là một vưu vật. Một chiếc áo jacket đen đã sờn, ôm lấy b** ng*c nặng nề và cân đối. Quần jean hơi trắng bệch bị cắt từ đầu gối trở xuống, bao trọn bắp đùi mê hoặc và bờ mô,ng cong veo. Súng lục màu đen nhánh, roi da tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. . . Nếu như xung quanh tối tăm hơn một chút, sẽ chẳng có người đàn ông nào là không ước mình lọt vào tình cảnh như vậy. . .Ước mơ cái rắm!Lúc này, trong lòng Giang Thần ngoài sợ hãi ra thì còn cả hối hận. Một chút cảm giác sinh lí cũng không có. . . Ồ, dưới quần sao lại có chút động đậy kia. Đây chắc hẳn là ảo giác. Làm sao ông đây lại lên chứ!Trước hết cần phải thanh minh, Giang Thần hoàn toàn không có bất cứ hứng thú đặc thù nào. Sở dĩ… Lục Nhân Giáp rất bực bội.Hắn không hiểu vì sao đám người được phái đi phục kích lại để bị đối phương phát hiện ra manh mối.Mấy con dê béo kia chạy rất nhanh, khiến cho hắn có cảm giác không kịp đối phó.Mặc dù hắn quyết định dẫn theo anh em đuổi theo rất nhanh, nhưng mãi mà vẫn chưa đuổi kịp.Hai người kia hẳn là đã tiêm thuốc biến đổi gen.Trên mặt Lục Nhân Giáp không khỏi lộ ra sự tham lam.Thuốc biến đổi gien, đây chính thứ mà ngay cả đại ca cũng không đủ tiền chơi đó.Tên này không những mua cho mình, mà còn mua luôn cho cả người yêu của hắn nữa.Mua cho đàn bà thì có ích gì? Đụ sướng hơn sao?Nghĩ tới đây, Lục Nhân Giáp không khỏi liế.m bờ môi khô khốc của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác.Không biết có sướng thật không nhỉ?Đợi đến khi đuổi kịp đám kia, rồi bắt cô nàng đó chơi đùa thử sẽ khắc biết? Khà khà, sau khi chơi đùa chán rồi thì cho mấy anh em nếm thử, xem là cô gái được tiêm thuốc đổi gen với mấy con gà móng đỏ có gì khác nhau.Vừa nghĩ tới dáng vẻ khi/êu gợi của Tôn Kiều, cơ thể Lục Nhân Giáp liền nóng lên.Ở hậu tận thế cũng không thiếu gì mỹ nữ.Dựa vào kỹ thuật gen phát triển, rất nhiều năm trước tận thế đã sớm phát minh ra kỹ thuật điều chỉnh gen.Hơn nữa loại điều chỉnh này còn có thể di truyền.Tuy nói đấy là vẻ đẹp nhân tạo, nhưng ai cũng yêu cái đẹp cả, có ai là không muốn đời sau của mình xinh đẹp đâu?Mặc dù kĩ thuật gen này không được ổn định, nhưng xét về tổng thể nó vẫn khiến cho “dung mạo cả nước” tăng vọt.Cái nãy cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới thế kỉ 22, ngoại trừ những cô gái suy dinh dưỡng ra thì mỹ nữ không hiếm gặp.Vốn là đội trưởng của toán cướp, trong phòng của Lục Nhân Giáp có nuôi hai cái “bình chứa tôn”.Không tệ, nó chỉ có thể được gọi là công cụ tình d.ục mà thôi.Tại hậu tận thế, nơi mà trật tự sụp đổ hoàn toàn, người không có đủ thực lực thì đẹp cũng là một cái tội.Đó chính là đạo lý “kẻ thất phu không có tội, mà người mang ngọc mới có lỗi”.Nếu như Lục Nhân Giáp chẳng may tử trận trong chiến dịch lần này, vậy thì hai cái bình chứa tôn kia cũng sẽ bị đại ca chuyển cho người khác sử dụng.Loại hình một cối nhiều chày này vừa hợp lưu hành trong đám cướp đó.Dưới sự cám dỗ đến mê hoặc này thường sẽ khiến cho con người ta bộc lộ khả năng chiến đấu kinh người.Nhưng tên Lục Nhân Giáp này là một người cẩn thận.Hắn và tên không may bị bắt kia không giống nhau.Hắn rất vất vả mới có thể leo tới chức vụ này, hắn không muốn chết.Cho nên mỗi nhiệm vụ, hắn đều cẩn thận hết mức.Cho dù là săn bắt hai con dê béo “bất lực”, kèm thêm một con cừu non ốm yếu, hắn cũng lựa chọn bảo toàn đội hình —— cho một tên ngu xuẩn chạy trước, bốn người còn lại chạy ở hai bên, hắn chạy ở giữa hình tam giác đó.Nhưng đúng là sự cẩn thận đó giúp hắn sống được lâu hơn một lúc...Chéo!Một tia laser bắn xuyên táo tên chạy đầu tiên, để lại trên trán của hắn một lỗ máu dọa người.“Giao chiến! Giao chiến! Tản ra!” Hơi sững sờ, Lục Nhân Giáp không ngờ rằng đám dê béo kia vậy mà dám phản công.Mặc dù có chút trở tay không kịp, nhưng hắn vẫn quyết định núp thật nhanh sau đống tường gạch đổ nát, rồi hô hào đồng đội bắt đầu phản kích.Bùm bùm bùm!Đạn bay giống như là vứt tiền qua cửa sổ.Nhất thời, xi măng bắn văng ra tứ phía.Giang Thần khiến cho 5 tên cướp cạn này không thể ngẩng được đầu lên.“Con mẹ nhà nó.Đúng là kẻ có tiền.” Lục Nhân Giáp thầm mắng một tiếng, dí sát đầu vào chỗ mảng xi măng dày nhất.Ngón tay để vào cò súng, sẵn sàng phản công mọi lúc.--“Ngu thế.Nhắm kĩ rồi hẵng bắn, đừng có sấy loạn xạ lên thế?”Nghe thấy tiếng trách mắng của Tôn Kiều, Giang Thần cười nhạo một cái rồi chuyển chế độ của súng trường về Single Mode (bắn đơn xạ).Game bắn nhau trước đây hắn chơi không ít, nhưng bắn nhau thật thì đây mới là lần đầu.Hắn căng thẳng, không may bóp nhầm vào cò súng.Một viên đạn bắn thẳng ra ngoài.Ngoại trừ khiến đối phương đái ra quần thì chỉ làm vỡ vụn đống xi măng.Diêu Diêu hơi lo lắng nhìn ra bên ngoài.Thỉnh thoảng có những viên đạn bắn ngay trên đầu khiến cô bé không thể không ôm chặt hai đầu gối, run lẩy bẩy.Xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối, cộng thêm sự cố chấp về thân phận nô lệ của mình, cô bé không khỏi hoang mang trong lòng —— Ngồi canh ở đây có ý nghĩa gì?Dịch: Chúa Tể Loli.

Chương 36: 36: Ác Chiến Ở Công Trường 4