- Lăng ơi dậy đi con. Sáng rồi đấy! - Dậy đánh răng rửa mặt rồi còn đi cho sớm kẻo tí lại đông người. - Vâng. Dậy đây rồi! Thân thể lăn lộn, quằn quại trên giường vài vòng cuối cùng năng lực khắc chế của bản thân mới chiến thắng được cơn buồn ngủ. Lăng lười biếng ngồi dậy. Chân bước xuống giường bắt đầu một buổi sáng thường ngày. Thời gian chầm chậm trôi qua. Nhìn đồng hồ đã chỉ 6h30 phút, cất tiếng chào cha mẹ, cậu chàng mang theo ba lô và tải gạo xách ra đầu làng. Mục tiêu cũng không xa, tính toán đâu đấy cũng chỉ tầm 100 mét mà thôi. Nơi đó có một biển báo dừng đỗ xe buýt. Bên dưới lúc này đã có một hai người đứng chờ từ bao giờ. Cũng không gặp gì người quen, Lăng ngáp dài một cái, đặt tải gạo xuống dưới chân rồi lẳng lặng đứng chờ. Tuy rằng thường lệ 6h45 xe buýt sẽ đi qua đây. Khả năng cậu vẫn cần đến sớm một chút đề phòng lỡ chuyến xe. Dù sao nơi đây cũng chỉ là tỉnh lẻ. Ngày thường mỗi chuyến cách nhau 30- 45 phút. Cậu cũng không muốn mình để nhỡ xe để rồi phải đứng chờ nơi này…
Chương 136: Dạo chơi ở Milan !
Nhật Ký Thần LinhTác giả: Loạn Thế Giai NhânTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên Không- Lăng ơi dậy đi con. Sáng rồi đấy! - Dậy đánh răng rửa mặt rồi còn đi cho sớm kẻo tí lại đông người. - Vâng. Dậy đây rồi! Thân thể lăn lộn, quằn quại trên giường vài vòng cuối cùng năng lực khắc chế của bản thân mới chiến thắng được cơn buồn ngủ. Lăng lười biếng ngồi dậy. Chân bước xuống giường bắt đầu một buổi sáng thường ngày. Thời gian chầm chậm trôi qua. Nhìn đồng hồ đã chỉ 6h30 phút, cất tiếng chào cha mẹ, cậu chàng mang theo ba lô và tải gạo xách ra đầu làng. Mục tiêu cũng không xa, tính toán đâu đấy cũng chỉ tầm 100 mét mà thôi. Nơi đó có một biển báo dừng đỗ xe buýt. Bên dưới lúc này đã có một hai người đứng chờ từ bao giờ. Cũng không gặp gì người quen, Lăng ngáp dài một cái, đặt tải gạo xuống dưới chân rồi lẳng lặng đứng chờ. Tuy rằng thường lệ 6h45 xe buýt sẽ đi qua đây. Khả năng cậu vẫn cần đến sớm một chút đề phòng lỡ chuyến xe. Dù sao nơi đây cũng chỉ là tỉnh lẻ. Ngày thường mỗi chuyến cách nhau 30- 45 phút. Cậu cũng không muốn mình để nhỡ xe để rồi phải đứng chờ nơi này… Đó là câu chuyện tưởng tượng trong đầu một ai đó vào giờ phút này~Câu chuyện vào một buổi trời đêm sắc tối mông lung!Lăng:- Liliana, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể thuộc về nhau rồi! Anh hạnh phúc quá!!!Chàng trai vẻ mặt thâm tình ôm lấy cô gái trong phòng ngủ mà nói.- Anh yêu, em cũng vậy!Cô gái vẻ mặt mang theo ước ao và chờ mong đáp lại. Hai mắt cô sau đó liền nhắm chặt lại dường như đang muốn nhắc nhở lấy điều gì.Hai người bọn họ thân hình không ngừng... không ngừng chập rãi gần vào nhau hơn... Và cuối cùng ngã xuống chiếc giường trắng xóa và êm ái đang đặt ở kế bên~
Đó là câu chuyện tưởng tượng trong đầu một ai đó vào giờ phút này~
Câu chuyện vào một buổi trời đêm sắc tối mông lung!
Lăng:
- Liliana, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể thuộc về nhau rồi! Anh hạnh phúc quá!!!
Chàng trai vẻ mặt thâm tình ôm lấy cô gái trong phòng ngủ mà nói.
- Anh yêu, em cũng vậy!
Cô gái vẻ mặt mang theo ước ao và chờ mong đáp lại. Hai mắt cô sau đó liền nhắm chặt lại dường như đang muốn nhắc nhở lấy điều gì.
Hai người bọn họ thân hình không ngừng... không ngừng chập rãi gần vào nhau hơn... Và cuối cùng ngã xuống chiếc giường trắng xóa và êm ái đang đặt ở kế bên~
Nhật Ký Thần LinhTác giả: Loạn Thế Giai NhânTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên Không- Lăng ơi dậy đi con. Sáng rồi đấy! - Dậy đánh răng rửa mặt rồi còn đi cho sớm kẻo tí lại đông người. - Vâng. Dậy đây rồi! Thân thể lăn lộn, quằn quại trên giường vài vòng cuối cùng năng lực khắc chế của bản thân mới chiến thắng được cơn buồn ngủ. Lăng lười biếng ngồi dậy. Chân bước xuống giường bắt đầu một buổi sáng thường ngày. Thời gian chầm chậm trôi qua. Nhìn đồng hồ đã chỉ 6h30 phút, cất tiếng chào cha mẹ, cậu chàng mang theo ba lô và tải gạo xách ra đầu làng. Mục tiêu cũng không xa, tính toán đâu đấy cũng chỉ tầm 100 mét mà thôi. Nơi đó có một biển báo dừng đỗ xe buýt. Bên dưới lúc này đã có một hai người đứng chờ từ bao giờ. Cũng không gặp gì người quen, Lăng ngáp dài một cái, đặt tải gạo xuống dưới chân rồi lẳng lặng đứng chờ. Tuy rằng thường lệ 6h45 xe buýt sẽ đi qua đây. Khả năng cậu vẫn cần đến sớm một chút đề phòng lỡ chuyến xe. Dù sao nơi đây cũng chỉ là tỉnh lẻ. Ngày thường mỗi chuyến cách nhau 30- 45 phút. Cậu cũng không muốn mình để nhỡ xe để rồi phải đứng chờ nơi này… Đó là câu chuyện tưởng tượng trong đầu một ai đó vào giờ phút này~Câu chuyện vào một buổi trời đêm sắc tối mông lung!Lăng:- Liliana, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể thuộc về nhau rồi! Anh hạnh phúc quá!!!Chàng trai vẻ mặt thâm tình ôm lấy cô gái trong phòng ngủ mà nói.- Anh yêu, em cũng vậy!Cô gái vẻ mặt mang theo ước ao và chờ mong đáp lại. Hai mắt cô sau đó liền nhắm chặt lại dường như đang muốn nhắc nhở lấy điều gì.Hai người bọn họ thân hình không ngừng... không ngừng chập rãi gần vào nhau hơn... Và cuối cùng ngã xuống chiếc giường trắng xóa và êm ái đang đặt ở kế bên~