Tác giả:

Vào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.…

Chương 5: Tư Mã Nghị và Kiều Mạc

Thời Không Phiêu Lưu KýTác giả: Mai Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.… Trong Thất Linh Đồng của chúng ta thì có hai tên luôn đối nghịch nhau là Tư Mã Nghị và Kiều Mạc. Nói là đối nghịch nhưng không có nghĩa là ngươi sống ta chết. Chỉ vì tính cách trái ngược nhau mà thường dẫn đến xung đột mà thôi. Còn bình thường khi cần phối hợp để giải quyết việc công thì lại vô cùng ăn ý, có lẽ là do nhiều năm hơn thua nhau nên hiểu quá rõ đối phương. Ngay cả khi bị giáng tội, đày xuống nhân giới, hai tên này cũng rơi vào cùng thời không và tiếp tục đối đầu nhau. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.Mất hết trí nhớ, đối đầu kiểu gì? Thế thì phải xem lại lúc này.Từ xa xa, hai bóng dáng đang đuổi đánh nhau, bụi bay mịt mù.Từ cách ăn mặc ta có thể thấy được là họ đang ở cổ đại và trong một nước quen thuộc với ta. Nam nhân mặc quan phục, gương mặt tuấn tú nhưng cương nghị, mày kiếm, mũi cao thẳng hai mắt sắc bén nhìn mục tiêu phía trước, nóng nảy quát lớn:- Kiều Mạc, tên hái hoa tặc này đứng lại cho ta.Từ xa, một nam nhân mặc y phục tử sắc. Ta thấy được một đôi mắt phượng hẹp dài, mũi cao, thon gọn, đôi môi không tô son mà đỏ, da trắng trong suốt, nhìn thế nào cũng thật yêu nghiệt. Nữ nhân mà thấy sẽ ngước đầu lên hỏi ông trời :"Nam nhân mà còn đẹp hơn mình thì làm sao họ sống nổi đây?". Kiều Mạc quay đầu lại trêu chọc:- Chậc chậc, Tư Mã Nghị, đừng nói với ta là ngươi hâm mộ sắc đẹp của ta nha. Ta đi đâu thì ngươi theo đó. Thật ngượng ngùng quá đi à.Tư Mã Nghị nghe thế càng thêm nóng giận. Ba năm nay, hắn truy đuổi Kiều Mạc khắp Đông Tây Nam Bắc nhưng toàn để con hồ ly giảo hoạt đó chạy mất. Thật là tức chết hắn mà. Tuy gọi Kiều Mạc là hái hoa tặc vì hắn thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hắn chính xác hơn là đạo tặc. Chuyên dùng mỹ nhân kế để đoạt bảo vật chứ chưa bao giờ trộm hương.Kiều Mạc thì ai biết được nỗi khổ của hắn đâu. Hắn thật ra đâu có nghèo, nhưng bản thân lại có cái sở thích làm đạo tặc. Sau lưng hắn nắm trong tay kinh tế nhiều quốc gia, hắn không thiếu nhất chính là tiền a. Ngay khi sinh ra, trên tay hắn đã có một chiếc không gian giới chỉ. Ngoại trừ hắn có thể dùng thần thức để sử dụng ra thì đối bất cứ ai, nó cũng chỉ là chiếc nhẫn bình thường. Từ đó bao nhiu bảo vật hắn trộm đều cho vào đây, bảo sao tiểu Nghị nhà ta tìm mãi không có chứng cứ. Thật tội nghiệp quá đi à!Đang lúc cả hai đang kẻ đuổi người chạy thì bỗng nhiên trời đất tối sầm. Mặt đất lún xuống, kéo theo hai đại soái ca nhà ta. Thế là hoa hoa lệ lệ bị Thiên Binh cho xuyên không.

Trong Thất Linh Đồng của chúng ta thì có hai tên luôn đối nghịch nhau là Tư Mã Nghị và Kiều Mạc. Nói là đối nghịch nhưng không có nghĩa là ngươi sống ta chết. Chỉ vì tính cách trái ngược nhau mà thường dẫn đến xung đột mà thôi. Còn bình thường khi cần phối hợp để giải quyết việc công thì lại vô cùng ăn ý, có lẽ là do nhiều năm hơn thua nhau nên hiểu quá rõ đối phương. Ngay cả khi bị giáng tội, đày xuống nhân giới, hai tên này cũng rơi vào cùng thời không và tiếp tục đối đầu nhau. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Mất hết trí nhớ, đối đầu kiểu gì? Thế thì phải xem lại lúc này.

Từ xa xa, hai bóng dáng đang đuổi đánh nhau, bụi bay mịt mù.

Từ cách ăn mặc ta có thể thấy được là họ đang ở cổ đại và trong một nước quen thuộc với ta. Nam nhân mặc quan phục, gương mặt tuấn tú nhưng cương nghị, mày kiếm, mũi cao thẳng hai mắt sắc bén nhìn mục tiêu phía trước, nóng nảy quát lớn:

- Kiều Mạc, tên hái hoa tặc này đứng lại cho ta.

Từ xa, một nam nhân mặc y phục tử sắc. Ta thấy được một đôi mắt phượng hẹp dài, mũi cao, thon gọn, đôi môi không tô son mà đỏ, da trắng trong suốt, nhìn thế nào cũng thật yêu nghiệt. Nữ nhân mà thấy sẽ ngước đầu lên hỏi ông trời :"Nam nhân mà còn đẹp hơn mình thì làm sao họ sống nổi đây?". Kiều Mạc quay đầu lại trêu chọc:

- Chậc chậc, Tư Mã Nghị, đừng nói với ta là ngươi hâm mộ sắc đẹp của ta nha. Ta đi đâu thì ngươi theo đó. Thật ngượng ngùng quá đi à.

Tư Mã Nghị nghe thế càng thêm nóng giận. Ba năm nay, hắn truy đuổi Kiều Mạc khắp Đông Tây Nam Bắc nhưng toàn để con hồ ly giảo hoạt đó chạy mất. Thật là tức chết hắn mà. Tuy gọi Kiều Mạc là hái hoa tặc vì hắn thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hắn chính xác hơn là đạo tặc. Chuyên dùng mỹ nhân kế để đoạt bảo vật chứ chưa bao giờ trộm hương.

Kiều Mạc thì ai biết được nỗi khổ của hắn đâu. Hắn thật ra đâu có nghèo, nhưng bản thân lại có cái sở thích làm đạo tặc. Sau lưng hắn nắm trong tay kinh tế nhiều quốc gia, hắn không thiếu nhất chính là tiền a. Ngay khi sinh ra, trên tay hắn đã có một chiếc không gian giới chỉ. Ngoại trừ hắn có thể dùng thần thức để sử dụng ra thì đối bất cứ ai, nó cũng chỉ là chiếc nhẫn bình thường. Từ đó bao nhiu bảo vật hắn trộm đều cho vào đây, bảo sao tiểu Nghị nhà ta tìm mãi không có chứng cứ. Thật tội nghiệp quá đi à!

Đang lúc cả hai đang kẻ đuổi người chạy thì bỗng nhiên trời đất tối sầm. Mặt đất lún xuống, kéo theo hai đại soái ca nhà ta. Thế là hoa hoa lệ lệ bị Thiên Binh cho xuyên không.

Thời Không Phiêu Lưu KýTác giả: Mai Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.… Trong Thất Linh Đồng của chúng ta thì có hai tên luôn đối nghịch nhau là Tư Mã Nghị và Kiều Mạc. Nói là đối nghịch nhưng không có nghĩa là ngươi sống ta chết. Chỉ vì tính cách trái ngược nhau mà thường dẫn đến xung đột mà thôi. Còn bình thường khi cần phối hợp để giải quyết việc công thì lại vô cùng ăn ý, có lẽ là do nhiều năm hơn thua nhau nên hiểu quá rõ đối phương. Ngay cả khi bị giáng tội, đày xuống nhân giới, hai tên này cũng rơi vào cùng thời không và tiếp tục đối đầu nhau. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.Mất hết trí nhớ, đối đầu kiểu gì? Thế thì phải xem lại lúc này.Từ xa xa, hai bóng dáng đang đuổi đánh nhau, bụi bay mịt mù.Từ cách ăn mặc ta có thể thấy được là họ đang ở cổ đại và trong một nước quen thuộc với ta. Nam nhân mặc quan phục, gương mặt tuấn tú nhưng cương nghị, mày kiếm, mũi cao thẳng hai mắt sắc bén nhìn mục tiêu phía trước, nóng nảy quát lớn:- Kiều Mạc, tên hái hoa tặc này đứng lại cho ta.Từ xa, một nam nhân mặc y phục tử sắc. Ta thấy được một đôi mắt phượng hẹp dài, mũi cao, thon gọn, đôi môi không tô son mà đỏ, da trắng trong suốt, nhìn thế nào cũng thật yêu nghiệt. Nữ nhân mà thấy sẽ ngước đầu lên hỏi ông trời :"Nam nhân mà còn đẹp hơn mình thì làm sao họ sống nổi đây?". Kiều Mạc quay đầu lại trêu chọc:- Chậc chậc, Tư Mã Nghị, đừng nói với ta là ngươi hâm mộ sắc đẹp của ta nha. Ta đi đâu thì ngươi theo đó. Thật ngượng ngùng quá đi à.Tư Mã Nghị nghe thế càng thêm nóng giận. Ba năm nay, hắn truy đuổi Kiều Mạc khắp Đông Tây Nam Bắc nhưng toàn để con hồ ly giảo hoạt đó chạy mất. Thật là tức chết hắn mà. Tuy gọi Kiều Mạc là hái hoa tặc vì hắn thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hắn chính xác hơn là đạo tặc. Chuyên dùng mỹ nhân kế để đoạt bảo vật chứ chưa bao giờ trộm hương.Kiều Mạc thì ai biết được nỗi khổ của hắn đâu. Hắn thật ra đâu có nghèo, nhưng bản thân lại có cái sở thích làm đạo tặc. Sau lưng hắn nắm trong tay kinh tế nhiều quốc gia, hắn không thiếu nhất chính là tiền a. Ngay khi sinh ra, trên tay hắn đã có một chiếc không gian giới chỉ. Ngoại trừ hắn có thể dùng thần thức để sử dụng ra thì đối bất cứ ai, nó cũng chỉ là chiếc nhẫn bình thường. Từ đó bao nhiu bảo vật hắn trộm đều cho vào đây, bảo sao tiểu Nghị nhà ta tìm mãi không có chứng cứ. Thật tội nghiệp quá đi à!Đang lúc cả hai đang kẻ đuổi người chạy thì bỗng nhiên trời đất tối sầm. Mặt đất lún xuống, kéo theo hai đại soái ca nhà ta. Thế là hoa hoa lệ lệ bị Thiên Binh cho xuyên không.

Chương 5: Tư Mã Nghị và Kiều Mạc