Tác giả:

Vào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.…

Chương 8: Trung tâm thương mại

Thời Không Phiêu Lưu KýTác giả: Mai Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.… Trước mắt hai người là một toà nhà to lớn, kiến trúc kỳ lạ nhưng vô cùng đẹp mắt. Theo như mọi người gọi thì đây chính là Trung tâm thương mại, nơi người người đến để ăn uống, mua sắm, tựa như hợp chợ ở nơi bọn hắn. Bước vào trong, choáng ngộp trước sự hoành tráng nơi đây, cả hai ngây ngốc, chẳng biết bắt đầu làm gì trước. Vẫn là A Mạc nhanh trí, hắn quay sang gọi ai kia hồn vẫn chưa về với đến trái đất:- Ta với ngươi bẩn quá, mua y phục thay trước đã. Tìm nơi nào mộc dục (tắm), sau đó ăn một bữa no nê, ta thấy có chút đói.A Nghị không cần suy nghĩ, gật gật đầu, nhanh chóng chạy theo A Mạc. Đang cảm khái là may mắn vì đến nơi đây còn có đồng hương lanh trí, thì tên đồng hương kia quay lại hỏi một câu làm hắn mém hộc máu.- Ê, thế cửa hàng y phục ở đâu?Tư Mã Nghị hắn mà biết hắn có cần đi theo không? Liếc xéo tên hồ ly vẫn còn đang tỏ ra vô tội kia, vẫn là không biết thì hỏi tốt hơn. Có một cô gái tốt bụng đã chỉ cả hai phải lên tầng hai, nơi đó chuyên cho y phục cao cấp.10 phút sau, có một vấn đề lớn khiến hai chú gà con đau đầu a. Đứng trước cửa thang máy, trán cả hai chảy vài giọt mồ hôi. Bọn hắn nhìn người người cứ ra ra vào vào mà bản thân vẫn chưa bước vào, đơn giản vì bọn hắn nghĩ đây là ma pháp a. Người vào xong cửa tự đóng lại, rồi một lúc sau mở ra thì biến mất hoặc thay vào đó là biến thành người khác. Bọn hắn đây mà vào có khi nào biến thành phụ nữ không đây? Thật có chút sợ a!Cuối cùng, quyết định là liều mạng xông vào, khi thang máy chuyển động đi lên, một cảnh tượng khiến ai cũng trố mắt nhìn. A Nghị dán lưng sát vách, mắt láo liên quan sát tình hình. A Mạc thì ôm chân A Nghị, thề sống chết không buông ra. Phải nói, cảnh tượng này cho đến nhiều năm sau, khi nhớ lại cả hai đều không khỏi xấu hổ a.

Trước mắt hai người là một toà nhà to lớn, kiến trúc kỳ lạ nhưng vô cùng đẹp mắt. Theo như mọi người gọi thì đây chính là Trung tâm thương mại, nơi người người đến để ăn uống, mua sắm, tựa như hợp chợ ở nơi bọn hắn. Bước vào trong, choáng ngộp trước sự hoành tráng nơi đây, cả hai ngây ngốc, chẳng biết bắt đầu làm gì trước. Vẫn là A Mạc nhanh trí, hắn quay sang gọi ai kia hồn vẫn chưa về với đến trái đất:

- Ta với ngươi bẩn quá, mua y phục thay trước đã. Tìm nơi nào mộc dục (tắm), sau đó ăn một bữa no nê, ta thấy có chút đói.

A Nghị không cần suy nghĩ, gật gật đầu, nhanh chóng chạy theo A Mạc. Đang cảm khái là may mắn vì đến nơi đây còn có đồng hương lanh trí, thì tên đồng hương kia quay lại hỏi một câu làm hắn mém hộc máu.

- Ê, thế cửa hàng y phục ở đâu?

Tư Mã Nghị hắn mà biết hắn có cần đi theo không? Liếc xéo tên hồ ly vẫn còn đang tỏ ra vô tội kia, vẫn là không biết thì hỏi tốt hơn. Có một cô gái tốt bụng đã chỉ cả hai phải lên tầng hai, nơi đó chuyên cho y phục cao cấp.

10 phút sau, có một vấn đề lớn khiến hai chú gà con đau đầu a. Đứng trước cửa thang máy, trán cả hai chảy vài giọt mồ hôi. Bọn hắn nhìn người người cứ ra ra vào vào mà bản thân vẫn chưa bước vào, đơn giản vì bọn hắn nghĩ đây là ma pháp a. Người vào xong cửa tự đóng lại, rồi một lúc sau mở ra thì biến mất hoặc thay vào đó là biến thành người khác. Bọn hắn đây mà vào có khi nào biến thành phụ nữ không đây? Thật có chút sợ a!

Cuối cùng, quyết định là liều mạng xông vào, khi thang máy chuyển động đi lên, một cảnh tượng khiến ai cũng trố mắt nhìn. A Nghị dán lưng sát vách, mắt láo liên quan sát tình hình. A Mạc thì ôm chân A Nghị, thề sống chết không buông ra. Phải nói, cảnh tượng này cho đến nhiều năm sau, khi nhớ lại cả hai đều không khỏi xấu hổ a.

Thời Không Phiêu Lưu KýTác giả: Mai Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.… Trước mắt hai người là một toà nhà to lớn, kiến trúc kỳ lạ nhưng vô cùng đẹp mắt. Theo như mọi người gọi thì đây chính là Trung tâm thương mại, nơi người người đến để ăn uống, mua sắm, tựa như hợp chợ ở nơi bọn hắn. Bước vào trong, choáng ngộp trước sự hoành tráng nơi đây, cả hai ngây ngốc, chẳng biết bắt đầu làm gì trước. Vẫn là A Mạc nhanh trí, hắn quay sang gọi ai kia hồn vẫn chưa về với đến trái đất:- Ta với ngươi bẩn quá, mua y phục thay trước đã. Tìm nơi nào mộc dục (tắm), sau đó ăn một bữa no nê, ta thấy có chút đói.A Nghị không cần suy nghĩ, gật gật đầu, nhanh chóng chạy theo A Mạc. Đang cảm khái là may mắn vì đến nơi đây còn có đồng hương lanh trí, thì tên đồng hương kia quay lại hỏi một câu làm hắn mém hộc máu.- Ê, thế cửa hàng y phục ở đâu?Tư Mã Nghị hắn mà biết hắn có cần đi theo không? Liếc xéo tên hồ ly vẫn còn đang tỏ ra vô tội kia, vẫn là không biết thì hỏi tốt hơn. Có một cô gái tốt bụng đã chỉ cả hai phải lên tầng hai, nơi đó chuyên cho y phục cao cấp.10 phút sau, có một vấn đề lớn khiến hai chú gà con đau đầu a. Đứng trước cửa thang máy, trán cả hai chảy vài giọt mồ hôi. Bọn hắn nhìn người người cứ ra ra vào vào mà bản thân vẫn chưa bước vào, đơn giản vì bọn hắn nghĩ đây là ma pháp a. Người vào xong cửa tự đóng lại, rồi một lúc sau mở ra thì biến mất hoặc thay vào đó là biến thành người khác. Bọn hắn đây mà vào có khi nào biến thành phụ nữ không đây? Thật có chút sợ a!Cuối cùng, quyết định là liều mạng xông vào, khi thang máy chuyển động đi lên, một cảnh tượng khiến ai cũng trố mắt nhìn. A Nghị dán lưng sát vách, mắt láo liên quan sát tình hình. A Mạc thì ôm chân A Nghị, thề sống chết không buông ra. Phải nói, cảnh tượng này cho đến nhiều năm sau, khi nhớ lại cả hai đều không khỏi xấu hổ a.

Chương 8: Trung tâm thương mại