Vào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.…
Chương 11: Phòng giam 1102
Thời Không Phiêu Lưu KýTác giả: Mai Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.… Sau vài ngày hồi phục hoàn toàn trong sự kinh ngạc của bác sĩ, cô được đưa về lại phòng giam.Bước vào căn phòng số 1102, khác xa so với những gì cô tưởng tượng. Không hôi hám, không chuột gián, không đầu trâu mặt ngựa đón tiếp. Thay vào đó là một người phụ nữ nằm im lặng đưa lưng về phía cô. Nếu không phải nơi đây là trại giam nữ thì cô còn tưởng người kia là nam nhân. Vì cô nhắm chừng cô ta phải cao trên dưới 1m8.Cửa sau lưng đóng sầm lại, cô nhẹ nhàng đi về phía giường mình ngồi xuống, quan sát xung quanh. Phòng giam nơi đây dùng toàn gạch trắng, giường đá được lót đệm và chăn cũng một màu trắng, nhìn cứ như bệnh viện. Trong phòng còn có cả toilet riêng, cửa sổ và cửa thông gió đầy đủ nên không khí khá thoáng. Trong phòng thì thế nhưng khi nhìn ngoài cửa sổ kia toàn là thép gai, tường đinh thì cô nổi hết da gà, này cũng đừng mong trốn thoát đi.Cô cảm khái trong lòng vì môi trường khá tốt, có phần vui vẻ vì sống thế này cũng không quá khó khăn đi. Nhưng cô đâu biết được rằng nơi cô đang ở đây là khu trại dành cho tù nhân nguy hiểm a. Nếu biết được thì không biết cô còn cảm ơn ông trời không đây?
Sau vài ngày hồi phục hoàn toàn trong sự kinh ngạc của bác sĩ, cô được đưa về lại phòng giam.
Bước vào căn phòng số 1102, khác xa so với những gì cô tưởng tượng. Không hôi hám, không chuột gián, không đầu trâu mặt ngựa đón tiếp. Thay vào đó là một người phụ nữ nằm im lặng đưa lưng về phía cô. Nếu không phải nơi đây là trại giam nữ thì cô còn tưởng người kia là nam nhân. Vì cô nhắm chừng cô ta phải cao trên dưới 1m8.
Cửa sau lưng đóng sầm lại, cô nhẹ nhàng đi về phía giường mình ngồi xuống, quan sát xung quanh. Phòng giam nơi đây dùng toàn gạch trắng, giường đá được lót đệm và chăn cũng một màu trắng, nhìn cứ như bệnh viện. Trong phòng còn có cả toilet riêng, cửa sổ và cửa thông gió đầy đủ nên không khí khá thoáng. Trong phòng thì thế nhưng khi nhìn ngoài cửa sổ kia toàn là thép gai, tường đinh thì cô nổi hết da gà, này cũng đừng mong trốn thoát đi.
Cô cảm khái trong lòng vì môi trường khá tốt, có phần vui vẻ vì sống thế này cũng không quá khó khăn đi. Nhưng cô đâu biết được rằng nơi cô đang ở đây là khu trại dành cho tù nhân nguy hiểm a. Nếu biết được thì không biết cô còn cảm ơn ông trời không đây?
Thời Không Phiêu Lưu KýTác giả: Mai Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVào một ngày nắng đẹp trời, gió hiu hiu thổi qua những táng lá xanh tươi, chim đua nhau cất tiếng hót thánh thót. Xa xa, ta thấy dưới một gốc cây cổ thụ cao to là một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Một cô gái với mái tóc dài, đen bóng, xoã ra miên man. Đôi mắt to tròn, long lanh đang ngắm nhìn người thanh niên tuấn tú mà cô đang gối đầu trên đùi. Người thanh niên với đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm đủ để bất cứ thiếu nữ nào vô tình sa vào sẽ đều không biết lối ra. Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như tô son đang mỉm cười trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng mình.Cô gái cất tiếng hỏi người thanh niên: - Anh có yêu em không? Mong mỏi chờ được đáp án, cuối cùng chàng trai cũng đáp lại cô: - Tưởng Nhược Đồng, biết mấy giờ rồi không? Cô trố mắt: - Hả? Đang thắc mắc sao đáp án không ăn nhập gì với câu hỏi. Thì bỗng dưng gương mặt siêu cấp đẹp trai ấy biến mất, thay vào đó là gương mặt béo ụt, béo đến gần như không thấy rõ hai mắt, cái miệng với cặp môi dày như hai cây xúc xích đang mấp máy liên tục.… Sau vài ngày hồi phục hoàn toàn trong sự kinh ngạc của bác sĩ, cô được đưa về lại phòng giam.Bước vào căn phòng số 1102, khác xa so với những gì cô tưởng tượng. Không hôi hám, không chuột gián, không đầu trâu mặt ngựa đón tiếp. Thay vào đó là một người phụ nữ nằm im lặng đưa lưng về phía cô. Nếu không phải nơi đây là trại giam nữ thì cô còn tưởng người kia là nam nhân. Vì cô nhắm chừng cô ta phải cao trên dưới 1m8.Cửa sau lưng đóng sầm lại, cô nhẹ nhàng đi về phía giường mình ngồi xuống, quan sát xung quanh. Phòng giam nơi đây dùng toàn gạch trắng, giường đá được lót đệm và chăn cũng một màu trắng, nhìn cứ như bệnh viện. Trong phòng còn có cả toilet riêng, cửa sổ và cửa thông gió đầy đủ nên không khí khá thoáng. Trong phòng thì thế nhưng khi nhìn ngoài cửa sổ kia toàn là thép gai, tường đinh thì cô nổi hết da gà, này cũng đừng mong trốn thoát đi.Cô cảm khái trong lòng vì môi trường khá tốt, có phần vui vẻ vì sống thế này cũng không quá khó khăn đi. Nhưng cô đâu biết được rằng nơi cô đang ở đây là khu trại dành cho tù nhân nguy hiểm a. Nếu biết được thì không biết cô còn cảm ơn ông trời không đây?