Chương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người…
Chương 52
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 52“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên cười nhạt.“Tôi không muốn làm lính đánh thuê cho người khác! Mời ông về cho!”Lục Sinh vốn đã chuẩn bị trước tâm lý, trước đây ông ta tới cũng bị Liễu Ngạo Thiên từ chối lạnh lùng như vậy.Có điều, hồi trước nhà họ Lục không muốn trở mặt với ông ta, nhưng lần này, Lục Phong bị đánh tàn phế, thù này nhất định phải báo, dù là dùng cách nào thuyết phục đi nữa.Lục Sinh vỗ vỗ tay, có 2 người khiêng Du Thản Long đang nằm trên cáng đưa vào.“Sư huynh! Huynh phải báo thù cho đệ!”Du Thản Long lập tức nước mắt lưng tròng van nài.Kì thực Liễu Ngạo Thiên dùng ngón chân nghĩ cũng biết lần này chắc chắn là do sư đệ mình gây sự trước.“Đệ còn dám kêu, huynh đã sớm nói rồi, ở bên ngoài phải khiêm nhường một chút, đừng có suốt ngày bắt nạt người khác, nhưng đệ cứ không nghe!”Du Thản Long không năn nỉ được Liễu Ngạo Thiên thì thôi, ngược lại còn bị mắng cho một trận, liền tức đỏ cả mặt.Ông ta nén đau, ngồi dậy.“Sư huynh, không lẽ huynh không niệm tình huynh đệ một chút nào hay sao?”“Không lẽ huynh quên sư phụ trước khi lâm trung đã dặn dò gì ư?”Lời dặn của sư phụ trước khi lâm trung!Liễu Ngạo Thiên không thể quên, đó chính là chăm sóc tốt huynh đệ, không để người khác ức h**p sư đệ.Sư phụ là người ông ta kính trọng nhất, nếu không có người, ông ta sớm đã chết ngoài đường.Liễu Ngạo Thiên im lặng hồi lâu.Du Thản Long thấy chiêu này đã có hiệu quả, lại tiếp tục gào khóc: “Nếu huynh không báo thù cho đệ, sau này xuống dưới hoàng tuyền, huynh còn mặt mũi gặp sư phụ ư?”“Im mồm!”Liễu Ngạo Thiên gầm lên.Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta thở dài nói: “Được rồi! Huynh sẽ báo thù cho đệ!”“Đúng vậy đó quán chủ Liễu!”, Lục Sinh mỉm cười, kích động đến nỗi chạm vào vết thương, rùng mình khom người.“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Lục Sinh.“Lục Sinh, ông về nói với Lục Vân Tường, đây là báo thù cho sư đệ tôi, không liên quan đến thể diện của ông ta!”“Thản Long, tên Lục Thần kia ở đâu?”Du Thản Long vui mừng ra mặt, cười đến hớn hở: “Hiện giờ đệ không biết, nhưng đệ đã đánh bị thương một người bạn của tên đó, giờ đang nằm ở bệnh viện, sớm muộn tên Lục Thần cũng tới thăm!”“Hừ! Biết ngay là đệ sinh sự trước! Sau này đừng có qua lại với nhà họ Lục nữa!”, Liễu Ngạo Thiên nói rồi bỏ đi.Lục Sinh vội vàng đi theo, mở cửa xe của nhà họ Lục cho ông ta.“Quán chủ Liễu, mời!”Liễu Ngạo Thiên liếc ông ta, như không hề nghe thấy gì, đi thẳng đến chỗ xe của mình.…Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã tới bệnh viện, Lục Sinh vội vàng đi trước dẫn đường.
Chương 52
“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên cười nhạt.
“Tôi không muốn làm lính đánh thuê cho người khác! Mời ông về cho!”
Lục Sinh vốn đã chuẩn bị trước tâm lý, trước đây ông ta tới cũng bị Liễu Ngạo Thiên từ chối lạnh lùng như vậy.
Có điều, hồi trước nhà họ Lục không muốn trở mặt với ông ta, nhưng lần này, Lục Phong bị đánh tàn phế, thù này nhất định phải báo, dù là dùng cách nào thuyết phục đi nữa.
Lục Sinh vỗ vỗ tay, có 2 người khiêng Du Thản Long đang nằm trên cáng đưa vào.
“Sư huynh! Huynh phải báo thù cho đệ!”
Du Thản Long lập tức nước mắt lưng tròng van nài.
Kì thực Liễu Ngạo Thiên dùng ngón chân nghĩ cũng biết lần này chắc chắn là do sư đệ mình gây sự trước.
“Đệ còn dám kêu, huynh đã sớm nói rồi, ở bên ngoài phải khiêm nhường một chút, đừng có suốt ngày bắt nạt người khác, nhưng đệ cứ không nghe!”
Du Thản Long không năn nỉ được Liễu Ngạo Thiên thì thôi, ngược lại còn bị mắng cho một trận, liền tức đỏ cả mặt.
Ông ta nén đau, ngồi dậy.
“Sư huynh, không lẽ huynh không niệm tình huynh đệ một chút nào hay sao?”
“Không lẽ huynh quên sư phụ trước khi lâm trung đã dặn dò gì ư?”
Lời dặn của sư phụ trước khi lâm trung!
Liễu Ngạo Thiên không thể quên, đó chính là chăm sóc tốt huynh đệ, không để người khác ức h**p sư đệ.
Sư phụ là người ông ta kính trọng nhất, nếu không có người, ông ta sớm đã chết ngoài đường.
Liễu Ngạo Thiên im lặng hồi lâu.
Du Thản Long thấy chiêu này đã có hiệu quả, lại tiếp tục gào khóc: “Nếu huynh không báo thù cho đệ, sau này xuống dưới hoàng tuyền, huynh còn mặt mũi gặp sư phụ ư?”
“Im mồm!”
Liễu Ngạo Thiên gầm lên.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta thở dài nói: “Được rồi! Huynh sẽ báo thù cho đệ!”
“Đúng vậy đó quán chủ Liễu!”, Lục Sinh mỉm cười, kích động đến nỗi chạm vào vết thương, rùng mình khom người.
“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Lục Sinh.
“Lục Sinh, ông về nói với Lục Vân Tường, đây là báo thù cho sư đệ tôi, không liên quan đến thể diện của ông ta!”
“Thản Long, tên Lục Thần kia ở đâu?”
Du Thản Long vui mừng ra mặt, cười đến hớn hở: “Hiện giờ đệ không biết, nhưng đệ đã đánh bị thương một người bạn của tên đó, giờ đang nằm ở bệnh viện, sớm muộn tên Lục Thần cũng tới thăm!”
“Hừ! Biết ngay là đệ sinh sự trước! Sau này đừng có qua lại với nhà họ Lục nữa!”, Liễu Ngạo Thiên nói rồi bỏ đi.
Lục Sinh vội vàng đi theo, mở cửa xe của nhà họ Lục cho ông ta.
“Quán chủ Liễu, mời!”
Liễu Ngạo Thiên liếc ông ta, như không hề nghe thấy gì, đi thẳng đến chỗ xe của mình.
…
Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã tới bệnh viện, Lục Sinh vội vàng đi trước dẫn đường.
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 52“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên cười nhạt.“Tôi không muốn làm lính đánh thuê cho người khác! Mời ông về cho!”Lục Sinh vốn đã chuẩn bị trước tâm lý, trước đây ông ta tới cũng bị Liễu Ngạo Thiên từ chối lạnh lùng như vậy.Có điều, hồi trước nhà họ Lục không muốn trở mặt với ông ta, nhưng lần này, Lục Phong bị đánh tàn phế, thù này nhất định phải báo, dù là dùng cách nào thuyết phục đi nữa.Lục Sinh vỗ vỗ tay, có 2 người khiêng Du Thản Long đang nằm trên cáng đưa vào.“Sư huynh! Huynh phải báo thù cho đệ!”Du Thản Long lập tức nước mắt lưng tròng van nài.Kì thực Liễu Ngạo Thiên dùng ngón chân nghĩ cũng biết lần này chắc chắn là do sư đệ mình gây sự trước.“Đệ còn dám kêu, huynh đã sớm nói rồi, ở bên ngoài phải khiêm nhường một chút, đừng có suốt ngày bắt nạt người khác, nhưng đệ cứ không nghe!”Du Thản Long không năn nỉ được Liễu Ngạo Thiên thì thôi, ngược lại còn bị mắng cho một trận, liền tức đỏ cả mặt.Ông ta nén đau, ngồi dậy.“Sư huynh, không lẽ huynh không niệm tình huynh đệ một chút nào hay sao?”“Không lẽ huynh quên sư phụ trước khi lâm trung đã dặn dò gì ư?”Lời dặn của sư phụ trước khi lâm trung!Liễu Ngạo Thiên không thể quên, đó chính là chăm sóc tốt huynh đệ, không để người khác ức h**p sư đệ.Sư phụ là người ông ta kính trọng nhất, nếu không có người, ông ta sớm đã chết ngoài đường.Liễu Ngạo Thiên im lặng hồi lâu.Du Thản Long thấy chiêu này đã có hiệu quả, lại tiếp tục gào khóc: “Nếu huynh không báo thù cho đệ, sau này xuống dưới hoàng tuyền, huynh còn mặt mũi gặp sư phụ ư?”“Im mồm!”Liễu Ngạo Thiên gầm lên.Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta thở dài nói: “Được rồi! Huynh sẽ báo thù cho đệ!”“Đúng vậy đó quán chủ Liễu!”, Lục Sinh mỉm cười, kích động đến nỗi chạm vào vết thương, rùng mình khom người.“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Lục Sinh.“Lục Sinh, ông về nói với Lục Vân Tường, đây là báo thù cho sư đệ tôi, không liên quan đến thể diện của ông ta!”“Thản Long, tên Lục Thần kia ở đâu?”Du Thản Long vui mừng ra mặt, cười đến hớn hở: “Hiện giờ đệ không biết, nhưng đệ đã đánh bị thương một người bạn của tên đó, giờ đang nằm ở bệnh viện, sớm muộn tên Lục Thần cũng tới thăm!”“Hừ! Biết ngay là đệ sinh sự trước! Sau này đừng có qua lại với nhà họ Lục nữa!”, Liễu Ngạo Thiên nói rồi bỏ đi.Lục Sinh vội vàng đi theo, mở cửa xe của nhà họ Lục cho ông ta.“Quán chủ Liễu, mời!”Liễu Ngạo Thiên liếc ông ta, như không hề nghe thấy gì, đi thẳng đến chỗ xe của mình.…Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã tới bệnh viện, Lục Sinh vội vàng đi trước dẫn đường.