Chương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người…
Chương 98
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 98“Đại ca, yên tâm đi, cô ta chạy không thoát đâu”.Sói Đen và Báo Tuyết đồng thanh nói.Lục Thần đã ngủ mê man cả ngày trời mới tỉnh dậy. Bây giờ đã là 2h30 sáng.“Không xong rồi, ngủ quên mất, đám người Lục Thanh chắc đang rất mệt và đói”.Nhìn sang Lâm Như, Lục Thần cầm điện thoại lên bấm số của Lục Thanh.Chuông điện thoại vang lên, Lục Thanh và Lục Hàng tỉnh dậy.Không xong rồi! Ngủ quên mất! Sắc mặt hai người xám xịt.Lục Thanh vội vàng trả lời điện thoại.“Alo, cậu chủ”.“Lục Thanh, tình hình bên chỗ biệt thự thế nào rồi?”Lục Thanh ngẩng đầu nhìn vào biệt thự, thấy mọi thứ vẫn như cũ.“Hình như… không có chuyện gì”.“Cái gì mà hình như”.“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi ngủ quên mất”.“Cái gì?”, thái độ của Lục Thần vô cùng tức giận.Lúc này, Lục Hàng đột nhiên chỉ vào cửa sổ biệt thự nói: “Lục Thanh, nhìn xem, sao cửa sổ lại mở thế kia?”“Không xong rồi”.Trời mưa mà cửa sổ lại mở, đúng là kỳ lạ.Lục Thanh và Lục Hàng vội vàng xuống xe, đội mưa chạy về biệt thự.Trong điện thoại, Lục Thần đã nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng mặc một bộ quần áo chạy xuống khách sạn lái xe rời đi.Lục Thanh và Lục Hàng đồng thời xông vào biệt thự.Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.Không chỉ cửa sổ mở mà cửa ra vào cũng bị mở.Cả hai lao vào lục soát khắp các phòng.Nhưng không thấy An Hiểu Nghiên đâu…Không xong rồi, không xong rồi.Lục Hàng ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.Lục Thanh thì bình tĩnh hơn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi lại cho Lục Thần.“Cậu chủ, là chúng tôi sơ suất, không thấy An Hiểu Nghiên nữa rồi…”“Hai người…”Lục Thần không trách mắng bọn họ, bởi vì anh cũng có trách nhiệm.Anh đạp ga lên tốc độ nhanh nhất có thể, lao thẳng về phía biệt thự của An Hiểu Nghiên.Chiếc xe lao thẳng trên đường cao tốc với tốc độ tối đa, tiếng động cơ gầm rú trong đêm mưa bão.Bánh xe ma sát với mặt đường, toả ra một mùi hắc vô cùng khó chịu.Đây rõ ràng là tốc độ của sự sống và cái chết!Do chạy với tốc độ cao cùng sự trơn trượt của mặt đường, chiếc xe liên tục trật bánh và có nguy cơ bị lật bất cứ lúc nào.
Chương 98
“Đại ca, yên tâm đi, cô ta chạy không thoát đâu”.
Sói Đen và Báo Tuyết đồng thanh nói.
Lục Thần đã ngủ mê man cả ngày trời mới tỉnh dậy. Bây giờ đã là 2h30 sáng.
“Không xong rồi, ngủ quên mất, đám người Lục Thanh chắc đang rất mệt và đói”.
Nhìn sang Lâm Như, Lục Thần cầm điện thoại lên bấm số của Lục Thanh.
Chuông điện thoại vang lên, Lục Thanh và Lục Hàng tỉnh dậy.
Không xong rồi! Ngủ quên mất! Sắc mặt hai người xám xịt.
Lục Thanh vội vàng trả lời điện thoại.
“Alo, cậu chủ”.
“Lục Thanh, tình hình bên chỗ biệt thự thế nào rồi?”
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn vào biệt thự, thấy mọi thứ vẫn như cũ.
“Hình như… không có chuyện gì”.
“Cái gì mà hình như”.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi ngủ quên mất”.
“Cái gì?”, thái độ của Lục Thần vô cùng tức giận.
Lúc này, Lục Hàng đột nhiên chỉ vào cửa sổ biệt thự nói: “Lục Thanh, nhìn xem, sao cửa sổ lại mở thế kia?”
“Không xong rồi”.
Trời mưa mà cửa sổ lại mở, đúng là kỳ lạ.
Lục Thanh và Lục Hàng vội vàng xuống xe, đội mưa chạy về biệt thự.
Trong điện thoại, Lục Thần đã nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng mặc một bộ quần áo chạy xuống khách sạn lái xe rời đi.
Lục Thanh và Lục Hàng đồng thời xông vào biệt thự.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Không chỉ cửa sổ mở mà cửa ra vào cũng bị mở.
Cả hai lao vào lục soát khắp các phòng.
Nhưng không thấy An Hiểu Nghiên đâu…
Không xong rồi, không xong rồi.
Lục Hàng ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
Lục Thanh thì bình tĩnh hơn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi lại cho Lục Thần.
“Cậu chủ, là chúng tôi sơ suất, không thấy An Hiểu Nghiên nữa rồi…”
“Hai người…”
Lục Thần không trách mắng bọn họ, bởi vì anh cũng có trách nhiệm.
Anh đạp ga lên tốc độ nhanh nhất có thể, lao thẳng về phía biệt thự của An Hiểu Nghiên.
Chiếc xe lao thẳng trên đường cao tốc với tốc độ tối đa, tiếng động cơ gầm rú trong đêm mưa bão.
Bánh xe ma sát với mặt đường, toả ra một mùi hắc vô cùng khó chịu.
Đây rõ ràng là tốc độ của sự sống và cái chết!
Do chạy với tốc độ cao cùng sự trơn trượt của mặt đường, chiếc xe liên tục trật bánh và có nguy cơ bị lật bất cứ lúc nào.
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 98“Đại ca, yên tâm đi, cô ta chạy không thoát đâu”.Sói Đen và Báo Tuyết đồng thanh nói.Lục Thần đã ngủ mê man cả ngày trời mới tỉnh dậy. Bây giờ đã là 2h30 sáng.“Không xong rồi, ngủ quên mất, đám người Lục Thanh chắc đang rất mệt và đói”.Nhìn sang Lâm Như, Lục Thần cầm điện thoại lên bấm số của Lục Thanh.Chuông điện thoại vang lên, Lục Thanh và Lục Hàng tỉnh dậy.Không xong rồi! Ngủ quên mất! Sắc mặt hai người xám xịt.Lục Thanh vội vàng trả lời điện thoại.“Alo, cậu chủ”.“Lục Thanh, tình hình bên chỗ biệt thự thế nào rồi?”Lục Thanh ngẩng đầu nhìn vào biệt thự, thấy mọi thứ vẫn như cũ.“Hình như… không có chuyện gì”.“Cái gì mà hình như”.“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi ngủ quên mất”.“Cái gì?”, thái độ của Lục Thần vô cùng tức giận.Lúc này, Lục Hàng đột nhiên chỉ vào cửa sổ biệt thự nói: “Lục Thanh, nhìn xem, sao cửa sổ lại mở thế kia?”“Không xong rồi”.Trời mưa mà cửa sổ lại mở, đúng là kỳ lạ.Lục Thanh và Lục Hàng vội vàng xuống xe, đội mưa chạy về biệt thự.Trong điện thoại, Lục Thần đã nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng mặc một bộ quần áo chạy xuống khách sạn lái xe rời đi.Lục Thanh và Lục Hàng đồng thời xông vào biệt thự.Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.Không chỉ cửa sổ mở mà cửa ra vào cũng bị mở.Cả hai lao vào lục soát khắp các phòng.Nhưng không thấy An Hiểu Nghiên đâu…Không xong rồi, không xong rồi.Lục Hàng ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.Lục Thanh thì bình tĩnh hơn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi lại cho Lục Thần.“Cậu chủ, là chúng tôi sơ suất, không thấy An Hiểu Nghiên nữa rồi…”“Hai người…”Lục Thần không trách mắng bọn họ, bởi vì anh cũng có trách nhiệm.Anh đạp ga lên tốc độ nhanh nhất có thể, lao thẳng về phía biệt thự của An Hiểu Nghiên.Chiếc xe lao thẳng trên đường cao tốc với tốc độ tối đa, tiếng động cơ gầm rú trong đêm mưa bão.Bánh xe ma sát với mặt đường, toả ra một mùi hắc vô cùng khó chịu.Đây rõ ràng là tốc độ của sự sống và cái chết!Do chạy với tốc độ cao cùng sự trơn trượt của mặt đường, chiếc xe liên tục trật bánh và có nguy cơ bị lật bất cứ lúc nào.