Chương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người…
Chương 137
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 137“Em…”Tần Nghị không biết làm thế nào, vốn cô ta định dựa vào thân phận của Trương Tân tới đây ra oai, ai ngờ lại bị bắt xin lỗi.Cho đến giờ, cô ta vẫn chưa biết thân phận của Tiêu Nam và Mã Oánh.“Tại sao chứ?”“Lắm lời làm gì, bảo em xin lỗi đó, nghe thấy không hả?”Trương Tân kéo Tần Nghị đến trước mặt Mã Oánh.“Xin…xin lỗi, tôi sai rồi!”Cô ta đành phải cúi đầu, không tình nguyện mà xin lỗi.“Hừ!”Mã Oánh quay sang hướng khác, không thèm nhận lời xin lỗi.“Nếu đã xin lỗi rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi!”Lưu Khải thức thời nâng ly rượu, phá vỡ bầu không khí.Có điều, không ai nâng ly cùng hắn, không khí vô cùng ngượng ngùng.Đây đều tại Lục Thần.Nếu tên nghèo hèn này không xuất hiện, thì đã không có việc gì xảy ra.Lưu Khải và Trương Tân đều nghĩ vậy, lúc này 2 người cùng nhìn Lục Thần với ánh mắt thù ghét.Bữa ăn tiếp tục trong bầu không khí đầy mùi thuốc súng.Lưu Khải viện cớ đi wc, âm thầm gọi điện thoại.Lại có mối làm ăn rồi, Triệu Kim cười nói: “Dễ thôi, không biết cậu muốn dạy dỗ ai? Ở đâu, khi nào?”Lưu Khải cười gian xảo: “Dạy dỗ một tên bạn học phế vật của tôi, tên là Lục Thần, ngay bây giờ ở nhà hàng Hương vị giang hồ”.“Tút!”Ngắt máy.Lưu Khải vờ như không có gì rồi quay lại phòng bao, nhân tiện trừng mắt nhìn Lục Thần.Tên nghèo mạt kiếp, chờ đấy!Bữa ăn cứ thế kết thúc.Mọi người cũng chẳng nói gì nhiều, đường ai nấy đi tới bãi đỗ xe.Triệu Kim, Mã Thành Long và Vương Song Minh đã đợi sẵn ở đây.Lưu Khải đánh mắt về phía Lục Thần, đám Triệu Kim lập tức hiểu ý, tiến lên bao vây anh. Các bạn học khác thấy vậy đều không hiểu chuyện gì xảy ra.Nhưng dù anh gặp rắc rối, bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đều chỉ chờ xem trò hay.Chỉ có Tiêu Nam và Lí Bác nghĩ đến việc tiến lên giúp đỡ.Ơ?Hóa ra là bọn chúng!Lục Thần mỉm cười.Hôm đó ở tòa nhà Ngân Thiên, Lục Thần che mặt, vậy nên đám Triệu Kim đều không nhận ra anh.“Ông muốn gì?”“Nhìn mày ngứa mắt nên muốn cho một trận!”Triệu Kim cười nói.Lục Thần không biết tại sao bọn chúng lại gây sự với anh, cũng lười muốn biết.Anh đi tới chỗ Mã Thành Long, khẽ nói: “3 người cùng lên, như hôm ở Ngân Thiên ấy”.Shh!
Chương 137
“Em…”
Tần Nghị không biết làm thế nào, vốn cô ta định dựa vào thân phận của Trương Tân tới đây ra oai, ai ngờ lại bị bắt xin lỗi.
Cho đến giờ, cô ta vẫn chưa biết thân phận của Tiêu Nam và Mã Oánh.
“Tại sao chứ?”
“Lắm lời làm gì, bảo em xin lỗi đó, nghe thấy không hả?”
Trương Tân kéo Tần Nghị đến trước mặt Mã Oánh.
“Xin…xin lỗi, tôi sai rồi!”
Cô ta đành phải cúi đầu, không tình nguyện mà xin lỗi.
“Hừ!”
Mã Oánh quay sang hướng khác, không thèm nhận lời xin lỗi.
“Nếu đã xin lỗi rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi!”
Lưu Khải thức thời nâng ly rượu, phá vỡ bầu không khí.
Có điều, không ai nâng ly cùng hắn, không khí vô cùng ngượng ngùng.
Đây đều tại Lục Thần.
Nếu tên nghèo hèn này không xuất hiện, thì đã không có việc gì xảy ra.
Lưu Khải và Trương Tân đều nghĩ vậy, lúc này 2 người cùng nhìn Lục Thần với ánh mắt thù ghét.
Bữa ăn tiếp tục trong bầu không khí đầy mùi thuốc súng.
Lưu Khải viện cớ đi wc, âm thầm gọi điện thoại.
Lại có mối làm ăn rồi, Triệu Kim cười nói: “Dễ thôi, không biết cậu muốn dạy dỗ ai? Ở đâu, khi nào?”
Lưu Khải cười gian xảo: “Dạy dỗ một tên bạn học phế vật của tôi, tên là Lục Thần, ngay bây giờ ở nhà hàng Hương vị giang hồ”.
“Tút!”
Ngắt máy.
Lưu Khải vờ như không có gì rồi quay lại phòng bao, nhân tiện trừng mắt nhìn Lục Thần.
Tên nghèo mạt kiếp, chờ đấy!
Bữa ăn cứ thế kết thúc.
Mọi người cũng chẳng nói gì nhiều, đường ai nấy đi tới bãi đỗ xe.
Triệu Kim, Mã Thành Long và Vương Song Minh đã đợi sẵn ở đây.
Lưu Khải đánh mắt về phía Lục Thần, đám Triệu Kim lập tức hiểu ý, tiến lên bao vây anh. Các bạn học khác thấy vậy đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù anh gặp rắc rối, bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đều chỉ chờ xem trò hay.
Chỉ có Tiêu Nam và Lí Bác nghĩ đến việc tiến lên giúp đỡ.
Ơ?
Hóa ra là bọn chúng!
Lục Thần mỉm cười.
Hôm đó ở tòa nhà Ngân Thiên, Lục Thần che mặt, vậy nên đám Triệu Kim đều không nhận ra anh.
“Ông muốn gì?”
“Nhìn mày ngứa mắt nên muốn cho một trận!”
Triệu Kim cười nói.
Lục Thần không biết tại sao bọn chúng lại gây sự với anh, cũng lười muốn biết.
Anh đi tới chỗ Mã Thành Long, khẽ nói: “3 người cùng lên, như hôm ở Ngân Thiên ấy”.
Shh!
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 137“Em…”Tần Nghị không biết làm thế nào, vốn cô ta định dựa vào thân phận của Trương Tân tới đây ra oai, ai ngờ lại bị bắt xin lỗi.Cho đến giờ, cô ta vẫn chưa biết thân phận của Tiêu Nam và Mã Oánh.“Tại sao chứ?”“Lắm lời làm gì, bảo em xin lỗi đó, nghe thấy không hả?”Trương Tân kéo Tần Nghị đến trước mặt Mã Oánh.“Xin…xin lỗi, tôi sai rồi!”Cô ta đành phải cúi đầu, không tình nguyện mà xin lỗi.“Hừ!”Mã Oánh quay sang hướng khác, không thèm nhận lời xin lỗi.“Nếu đã xin lỗi rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi!”Lưu Khải thức thời nâng ly rượu, phá vỡ bầu không khí.Có điều, không ai nâng ly cùng hắn, không khí vô cùng ngượng ngùng.Đây đều tại Lục Thần.Nếu tên nghèo hèn này không xuất hiện, thì đã không có việc gì xảy ra.Lưu Khải và Trương Tân đều nghĩ vậy, lúc này 2 người cùng nhìn Lục Thần với ánh mắt thù ghét.Bữa ăn tiếp tục trong bầu không khí đầy mùi thuốc súng.Lưu Khải viện cớ đi wc, âm thầm gọi điện thoại.Lại có mối làm ăn rồi, Triệu Kim cười nói: “Dễ thôi, không biết cậu muốn dạy dỗ ai? Ở đâu, khi nào?”Lưu Khải cười gian xảo: “Dạy dỗ một tên bạn học phế vật của tôi, tên là Lục Thần, ngay bây giờ ở nhà hàng Hương vị giang hồ”.“Tút!”Ngắt máy.Lưu Khải vờ như không có gì rồi quay lại phòng bao, nhân tiện trừng mắt nhìn Lục Thần.Tên nghèo mạt kiếp, chờ đấy!Bữa ăn cứ thế kết thúc.Mọi người cũng chẳng nói gì nhiều, đường ai nấy đi tới bãi đỗ xe.Triệu Kim, Mã Thành Long và Vương Song Minh đã đợi sẵn ở đây.Lưu Khải đánh mắt về phía Lục Thần, đám Triệu Kim lập tức hiểu ý, tiến lên bao vây anh. Các bạn học khác thấy vậy đều không hiểu chuyện gì xảy ra.Nhưng dù anh gặp rắc rối, bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đều chỉ chờ xem trò hay.Chỉ có Tiêu Nam và Lí Bác nghĩ đến việc tiến lên giúp đỡ.Ơ?Hóa ra là bọn chúng!Lục Thần mỉm cười.Hôm đó ở tòa nhà Ngân Thiên, Lục Thần che mặt, vậy nên đám Triệu Kim đều không nhận ra anh.“Ông muốn gì?”“Nhìn mày ngứa mắt nên muốn cho một trận!”Triệu Kim cười nói.Lục Thần không biết tại sao bọn chúng lại gây sự với anh, cũng lười muốn biết.Anh đi tới chỗ Mã Thành Long, khẽ nói: “3 người cùng lên, như hôm ở Ngân Thiên ấy”.Shh!