Chương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người…
Chương 140
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 140Đúng vậy!Có thể Lục Thần chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, chưa chắc ông chủ mới là tên họ Lục đó.Lúc này, những người bạn học đó vẫn không tin Lục Thần là ông chủ mới của Hương Vị Giang Hồ.Nhưng những lời tiếp theo của Sở Y Y lại khiến trái tim Lưu Khải lạnh buốt đến tận đáy lòng.“Không cần đoán nữa, ông chủ mới chính là Lục Thần”.“Cái gì”.Lục Thần thực sự là ông chủ mới của Hương Vị Giang Hồ sao!Nhìn bộ dạng bần hèn của cậu ta sao có thể trở thành ông chủ chứ?Liệu có phải là trùng tên họ rồi không.Chắc không thể trùng hợp như vậy đâu.Sở Y Y vừa dứt lời liền lập tức gây náo động.Mồ hôi Lưu Khải chảy dài trên trán.Không thể nào trùng tên trùng họ được.Nếu như Lục Thần thật sự là ông chủ mới, vậy cái chức quản lý này của hắn ta e là không giữ nổi nữa rồi.“Y Y…cậu không đùa đấy chứ”.“Tôi không đùa, là thật đó”, Sở Y Y nghiêm túc nói.“Bịch”.Lưu Khải ngã gục xuống đất.Thế là hết!Hắn ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức tiền của mới được đề bạt lên chức vị quản lý này.Lẽ nào cứ vậy mà mất đi sao?Lục Thần bình tĩnh nhìn Lưu Khải, giơ hợp đồng chuyển nhượng nhà hàng ra.“Nhìn đi! Hợp đồng đang ở chỗ tôi”.Tiêu Nam và Lí Bác đồng thời bật cười.Những học sinh khác bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã cười nhạo Lục Thần.“Lưu Khải, đều là bạn bè với nhau cậu lại gọi người tới đánh Lục Thần, đúng là quá đáng!”“Người như cậu không xứng làm bạn với chúng tôi”.“Sau này, Đừng gọi tôi là bạn nữa, cũng đừng nói là quen biết tôi”.Nói Lưu Khải xong, bọn họ lại nhìn sang Lục Thần với ánh mắt đầy ghen tị và ngưỡng mộ.“Lục Thần! Bây giờ cậu đã là ông chủ rồi, cậu không được quên người bạn cũ này đâu đó”.“Tôi biết ngay cậu là con nhà quyền quý mà, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.“Lúc nãy khi vừa nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu là người có tiền đồ rồi”.Lục Thần căn bản không hề để tâm đến những lời này.Nhưng đồng thời anh cũng cảm nhận được, xã hội này ngày càng bại hoại.Nếu bạn nghèo, người ta sẽ khinh thường bạn.Nhưng khi bạn giàu rồi, những lời tâng bốc của họ lại khiến bạn phải nổi da gà.“Lưu Khải, thanh toán tiền lương cho những người rời đi đi”.“Lục Thần, không…ông chủ, tôi sai rồi, anh cho tôi thêm một cơ hội có được không?”, Lưu Khải bật khóc.Với những người như Lưu Khải, Lục Thần sẽ không bao giờ đồng cảm.“Lí Bác, không biết cậu có tình nguyện đảm nhiệm thử chức vụ quản lý của Hương Vị Giang Hồ không?”Vừa dứt lời Lí Bác hoàn toàn choáng váng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chương 140
Đúng vậy!
Có thể Lục Thần chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, chưa chắc ông chủ mới là tên họ Lục đó.
Lúc này, những người bạn học đó vẫn không tin Lục Thần là ông chủ mới của Hương Vị Giang Hồ.
Nhưng những lời tiếp theo của Sở Y Y lại khiến trái tim Lưu Khải lạnh buốt đến tận đáy lòng.
“Không cần đoán nữa, ông chủ mới chính là Lục Thần”.
“Cái gì”.
Lục Thần thực sự là ông chủ mới của Hương Vị Giang Hồ sao!
Nhìn bộ dạng bần hèn của cậu ta sao có thể trở thành ông chủ chứ?
Liệu có phải là trùng tên họ rồi không.
Chắc không thể trùng hợp như vậy đâu.
Sở Y Y vừa dứt lời liền lập tức gây náo động.
Mồ hôi Lưu Khải chảy dài trên trán.
Không thể nào trùng tên trùng họ được.
Nếu như Lục Thần thật sự là ông chủ mới, vậy cái chức quản lý này của hắn ta e là không giữ nổi nữa rồi.
“Y Y…cậu không đùa đấy chứ”.
“Tôi không đùa, là thật đó”, Sở Y Y nghiêm túc nói.
“Bịch”.
Lưu Khải ngã gục xuống đất.
Thế là hết!
Hắn ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức tiền của mới được đề bạt lên chức vị quản lý này.
Lẽ nào cứ vậy mà mất đi sao?
Lục Thần bình tĩnh nhìn Lưu Khải, giơ hợp đồng chuyển nhượng nhà hàng ra.
“Nhìn đi! Hợp đồng đang ở chỗ tôi”.
Tiêu Nam và Lí Bác đồng thời bật cười.
Những học sinh khác bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã cười nhạo Lục Thần.
“Lưu Khải, đều là bạn bè với nhau cậu lại gọi người tới đánh Lục Thần, đúng là quá đáng!”
“Người như cậu không xứng làm bạn với chúng tôi”.
“Sau này, Đừng gọi tôi là bạn nữa, cũng đừng nói là quen biết tôi”.
Nói Lưu Khải xong, bọn họ lại nhìn sang Lục Thần với ánh mắt đầy ghen tị và ngưỡng mộ.
“Lục Thần! Bây giờ cậu đã là ông chủ rồi, cậu không được quên người bạn cũ này đâu đó”.
“Tôi biết ngay cậu là con nhà quyền quý mà, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
“Lúc nãy khi vừa nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu là người có tiền đồ rồi”.
Lục Thần căn bản không hề để tâm đến những lời này.
Nhưng đồng thời anh cũng cảm nhận được, xã hội này ngày càng bại hoại.
Nếu bạn nghèo, người ta sẽ khinh thường bạn.
Nhưng khi bạn giàu rồi, những lời tâng bốc của họ lại khiến bạn phải nổi da gà.
“Lưu Khải, thanh toán tiền lương cho những người rời đi đi”.
“Lục Thần, không…ông chủ, tôi sai rồi, anh cho tôi thêm một cơ hội có được không?”, Lưu Khải bật khóc.
Với những người như Lưu Khải, Lục Thần sẽ không bao giờ đồng cảm.
“Lí Bác, không biết cậu có tình nguyện đảm nhiệm thử chức vụ quản lý của Hương Vị Giang Hồ không?”
Vừa dứt lời Lí Bác hoàn toàn choáng váng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Diêm Long QuânTác giả: Lục ThầnTruyện Đô ThịChương 1 Vào lúc chạng vạng, trên đại lộ Kiến Quốc thành phố Minh Thanh, mười chín chiếc BMW X6 bám theo một chiếc Rolls-Royce Phantom. Người đi bộ trên đường lần lượt dừng lại. “Oa! Ai ở bên trong xe đây? Hoành tráng như vậy!” “Hình như ở Minh Thanh không có người nào dám vênh váo như thế này!” Đột nhiên chiếc Phantom dẫn đầu dừng lại, và mười chín chiếc X6 theo sau cũng dừng lại. Cửa xe Phantom mở ra, một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm bước xuống, mở cửa trước và kính cẩn nói: “Thưa cậu, tới nơi rồi.” Chỉ thấy một thanh niên trạc hơn 20 tuổi, cao chừng 1,8m bước xuống, gương mặt góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, có chút đẹp trai nhưng ăn mặc xuề xòa, trên lưng mang một chiếc túi vải. Sau đó, tất cả mọi người đều xuống xe và đứng ngay ngắn thành một hàng, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. “Vãi! Không phải chứ! Người dẫn đầu cả đoàn xe vip như này lại là một thằng nhóc!” “Ừ! Nhìn quần áo của anh ta, nhất định là hàng chợ, tổng tiền nhiều quá hai trăm tệ”. Lúc này, người… Chương 140Đúng vậy!Có thể Lục Thần chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, chưa chắc ông chủ mới là tên họ Lục đó.Lúc này, những người bạn học đó vẫn không tin Lục Thần là ông chủ mới của Hương Vị Giang Hồ.Nhưng những lời tiếp theo của Sở Y Y lại khiến trái tim Lưu Khải lạnh buốt đến tận đáy lòng.“Không cần đoán nữa, ông chủ mới chính là Lục Thần”.“Cái gì”.Lục Thần thực sự là ông chủ mới của Hương Vị Giang Hồ sao!Nhìn bộ dạng bần hèn của cậu ta sao có thể trở thành ông chủ chứ?Liệu có phải là trùng tên họ rồi không.Chắc không thể trùng hợp như vậy đâu.Sở Y Y vừa dứt lời liền lập tức gây náo động.Mồ hôi Lưu Khải chảy dài trên trán.Không thể nào trùng tên trùng họ được.Nếu như Lục Thần thật sự là ông chủ mới, vậy cái chức quản lý này của hắn ta e là không giữ nổi nữa rồi.“Y Y…cậu không đùa đấy chứ”.“Tôi không đùa, là thật đó”, Sở Y Y nghiêm túc nói.“Bịch”.Lưu Khải ngã gục xuống đất.Thế là hết!Hắn ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức tiền của mới được đề bạt lên chức vị quản lý này.Lẽ nào cứ vậy mà mất đi sao?Lục Thần bình tĩnh nhìn Lưu Khải, giơ hợp đồng chuyển nhượng nhà hàng ra.“Nhìn đi! Hợp đồng đang ở chỗ tôi”.Tiêu Nam và Lí Bác đồng thời bật cười.Những học sinh khác bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã cười nhạo Lục Thần.“Lưu Khải, đều là bạn bè với nhau cậu lại gọi người tới đánh Lục Thần, đúng là quá đáng!”“Người như cậu không xứng làm bạn với chúng tôi”.“Sau này, Đừng gọi tôi là bạn nữa, cũng đừng nói là quen biết tôi”.Nói Lưu Khải xong, bọn họ lại nhìn sang Lục Thần với ánh mắt đầy ghen tị và ngưỡng mộ.“Lục Thần! Bây giờ cậu đã là ông chủ rồi, cậu không được quên người bạn cũ này đâu đó”.“Tôi biết ngay cậu là con nhà quyền quý mà, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.“Lúc nãy khi vừa nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu là người có tiền đồ rồi”.Lục Thần căn bản không hề để tâm đến những lời này.Nhưng đồng thời anh cũng cảm nhận được, xã hội này ngày càng bại hoại.Nếu bạn nghèo, người ta sẽ khinh thường bạn.Nhưng khi bạn giàu rồi, những lời tâng bốc của họ lại khiến bạn phải nổi da gà.“Lưu Khải, thanh toán tiền lương cho những người rời đi đi”.“Lục Thần, không…ông chủ, tôi sai rồi, anh cho tôi thêm một cơ hội có được không?”, Lưu Khải bật khóc.Với những người như Lưu Khải, Lục Thần sẽ không bao giờ đồng cảm.“Lí Bác, không biết cậu có tình nguyện đảm nhiệm thử chức vụ quản lý của Hương Vị Giang Hồ không?”Vừa dứt lời Lí Bác hoàn toàn choáng váng, đầu óc trở nên trống rỗng.