Tác giả:

Vào một đêm mưa gió bão bùng, tại một con hẻm nhỏ. Một khung cảnh ghê rợn, sặc mùi máu me đã xảy ra. Mưa to như xối, nhưng cũng không thể lấn át đi cái mùi tanh của máu, vì bây giờ cả con hẻm đều bị nhuộm đỏ bơi máu. Máu chảy thành từng dòng, theo dòng nước trôi đi, nhưng vẫn liên tục có máu chảy ra từ các cơ thể người nằm ngổn ngang trong con hẻm ấy, và cũng liên tục có thêm cơ thể người ngã xuống, máu hoà vào dòng nước chảy đi. - Thật không ngờ, có ngày tao bị chính anh em của mình hại chết! Bây giờ, còn đứng là 12 người tất cả, chia làm hai phe đối lập. quả thực là 1 khung cảnh tương phản hết sức vì một phe là 11 người đàn ông bặm trợn, tay lăm lăm vũ khí, nào đao, kiếm, mã tấu, xiên heo,… đội hình này nếu ở 1 khung cảnh khác, có lẽ sẽ khiến người ta mới nhìn đã muốn tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu thì bây giờ, vẻ mặt 11 người ai nấy đều đầy vẻ sợ hãi và căng thẳng. Duy chỉ có người đàn ông đứng đầu nhóm là không nhìn ra cảm xúc. Có chăng chỉ là ánh mắt buồn bã, đau đớn.…

Chương 57

Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?Tác giả: snowwhite1807Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng SinhVào một đêm mưa gió bão bùng, tại một con hẻm nhỏ. Một khung cảnh ghê rợn, sặc mùi máu me đã xảy ra. Mưa to như xối, nhưng cũng không thể lấn át đi cái mùi tanh của máu, vì bây giờ cả con hẻm đều bị nhuộm đỏ bơi máu. Máu chảy thành từng dòng, theo dòng nước trôi đi, nhưng vẫn liên tục có máu chảy ra từ các cơ thể người nằm ngổn ngang trong con hẻm ấy, và cũng liên tục có thêm cơ thể người ngã xuống, máu hoà vào dòng nước chảy đi. - Thật không ngờ, có ngày tao bị chính anh em của mình hại chết! Bây giờ, còn đứng là 12 người tất cả, chia làm hai phe đối lập. quả thực là 1 khung cảnh tương phản hết sức vì một phe là 11 người đàn ông bặm trợn, tay lăm lăm vũ khí, nào đao, kiếm, mã tấu, xiên heo,… đội hình này nếu ở 1 khung cảnh khác, có lẽ sẽ khiến người ta mới nhìn đã muốn tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu thì bây giờ, vẻ mặt 11 người ai nấy đều đầy vẻ sợ hãi và căng thẳng. Duy chỉ có người đàn ông đứng đầu nhóm là không nhìn ra cảm xúc. Có chăng chỉ là ánh mắt buồn bã, đau đớn.… Sau 1 tuần luyện tập, Long cũng đã ngộ ra được vài phần tinh tuý của 4 bộ thuật pháp hắn luyện. Hôm nay hắn sẽ phải tới Tàng Thư Các trả sách. Như thường lệ, hắn bay thẳng 1 mạch tới Tàng Thư Các, không tạt té giưa đường. Nhưng hôm nay có vẻ như gia tộc có chuyện gì đó nên bàn tán rôm rả hơn mọi ngày thì phải. Dù vậy hắn cũng mặc kệ mà đi qua, vì bản tính hắn là không thích hóng hớt chuyện người khác. Nhưng vô tình hắn nghe được trong Tàng Thư Các có 2 cô gái nói chuyện, nội dung đại khái là về cổng đá cổ đại nào đó ở khu vực Đại Tây Dương. “Xàm, tận bên Đại Tây Dương mà cũng bắt sóng được, con gái đúng là best mà”. Rồi hắn đi thẳng tới nơi đặt những cuốn sách kia, trả chúng về vị trí cũ. Rồi tay chắp hư không vái 1 cái.Lần này hắn quay trở lại khiến cho mấy lão thủ hộ giả Tàng Thư Các cực kì bất ngờ và kinh hãi. Đó là về tu vi của hắn. 7 ngày trước là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh, mà 7 ngày sau đã là Trúc cơ hậu kì. Tốc độ tu luyện như vậy, dù là bố của Long, Vũ Thiên Lam cũng không làm được. Chính vì điều đó nên mấy lão già ấy mới bắt đầu để ý tới Long hơn. Cảm nhận về khí tức của hắn, so với mấy ngày trước thì không mấy khác biệt, nhưng thêm phần nội liễm. Không còn giống như 1 tên nhóc chân ướt chân ráo vào tu chân giới nữa, mà tự nhiên, phóng khoáng như 1 lưỡi kiếm không vỏ. Phô bày tất cả cho người ta nhìn, từng đường nét chạm khắc, từng tấc lưỡi kiếm, khiến cho người ta cảm giác nhu nắm rõ về nó. Nhưng thực chất lai không phải. Cái họ thấy, là cái hắn cho phép thấy. Cái hắn giấu đi, mới là thứ đáng sự nhất – Sát Khí của 1 thanh kiếm. Kiếm không có Sát Khí, không thể hoàn chỉnh là 1 thanh kiếm. Và thứ hắn bày ra, chính là 1 thanh kiếm vô dụng, lúc cần thiết sẽ bộc phát kinh người. Hay trong dân gian người ta thường gọi là “giả heo ăn thịt hổ”.Long cũng biết không thể giấu được tu vi của mình trước mấy lão già này, bởi hắn đâu có tu luyện thuật pháp liễm khí nào. Hắn quay trở về nhà, đã 1 tuần rồi hắn chưa về, có lẽ mẹ nhớ hắn lắm. Hắn cũng tò mò chuyện tu luyện của c* Dũng, không biết bây giờ nó đã về chưa hay vẫn theo ông nội tu luyện.Hắn về nhà, người hắn gặp đầu tiên xảo hợp thay, chính là Trúc. Cô nàng đang quét dọn ngoài cửa, nên hắn về cô thấy ngay. Cúi đầu nghiêm trang, cô chào:- Chào mừng thiếu gia trở về nhà!Long cũng tận hưởng cảm giác làm thiếu gia này. Đầu hắn ngẩng cao, bước đi thong thả... à, hắn bay là là mặt đất 1 cách thong thả, 2 tay chắp sau lưng. Ưu nhã gật đầu “ừm” 1 cái cool ngầu.Long mở thần thức, tìm kiếm mẹ hắn thì thấy bà đang ngồi xem TV, dáng vẻ hưởng thụ phải nói là không thua kém gì vương phi phong kiến. Đằng sau có 1 cô gái bóp vai, phía trước 1 cô bóp chân, bên cạnh 1 cô bừng đĩa hoa quả, trên bàn 1 chai rượu vang đỏ. Long đứng hình vài phút. “Đây...đây có phải là mẹ thật không vậy?” Nhìn bộ dạng lười biếng của bà, thực hắn không thể lien tưởng tới người phụ nữ đảm đang chịu khó nuôi dạy hắn mấy chục năm trời (tính cả kiếp trước nà). Xem bà có vẻ rất là hưởng thụ. Mấy cô gái kia cũng tươi cười tiếp chuyện, hầu hạ bà như con gái với mẹ chồng vậy (nên cho làm con dâu không ta?). Long mở cửa đi vào. Bà vẫn không ngoái lại, chăm chú nhìn vào bộ phim Tru Tiên hot nhất hiện nay, bà nói:- Trúc à cháu, lại đây ngồi xem với cô nào.Hoá ra bà tưởng lầm người vào là Trúc. Long hắng giọng 1 cái. Bà quay mặt lại, thây người vào không phải Trúc cũng không có biến sắc mặt, mà nhẹ nhàng nói:- À, Long về rồi à con? Tuần qua tu luyện được những cái gì rồi?Không có 2 tay chắp hông mắng hắn tối tăm mặt mũi như hắn tưởng tượng. Tiu nghỉu ngồi xuống ghế, hắn tự rót cho mình 1 cốc rượu vang đỏ. Định cầm lấy cốc rượu thì mẹ hắn giành cầm trước, rất tự nhiên mà uống. Ánh mắt còn liếc liếc hắn trêu ngươi. Hắn bất đắc dĩ, đành cầm cả chai tu ngược 1 hơi.- 1 tuần không gặp mẹ không nhớ con à?Mẹ hắn đáp tỉnh bơ:- Mày không nhớ mẹ thì thôi, sao mẹ phải nhớ mày?Giọng nói chất chứa mùi khiêu khích. Long biết bà lại đang bắt đầu đá xoáy hắn vì 7 ngày không về. Hắn hiểu mẹ quá mà, khởi đầu yên bình rồi sau mới là bão tố.- Mẹ, con là con của mẹ mà?- Mày cũng biết mày là con mẹ cơ đấy. Con nào mà đi 1 tuần không nói năng gì như mày không? Không đi luôn đi? Về làm gì? Không có mày mẹ càng nhàn.Long cúi đầu. “Bão nổi, bão nổi.” 3 cô gái đứng xem cười khúc khích với nhau. Khiến Long thấy quê vãi nồi....(lược bỏ 1000 chữ vàng mẫu thân main truyền thụ)...(Có lẽ ta không thể đảm bảo mỗi ngày 2k chữ/chương đều đặn được. Nên là có dài up dài, có ngắn up ngắn mỗi ngày nhé)

Sau 1 tuần luyện tập, Long cũng đã ngộ ra được vài phần tinh tuý của 4 bộ thuật pháp hắn luyện. Hôm nay hắn sẽ phải tới Tàng Thư Các trả sách. Như thường lệ, hắn bay thẳng 1 mạch tới Tàng Thư Các, không tạt té giưa đường. Nhưng hôm nay có vẻ như gia tộc có chuyện gì đó nên bàn tán rôm rả hơn mọi ngày thì phải. Dù vậy hắn cũng mặc kệ mà đi qua, vì bản tính hắn là không thích hóng hớt chuyện người khác. Nhưng vô tình hắn nghe được trong Tàng Thư Các có 2 cô gái nói chuyện, nội dung đại khái là về cổng đá cổ đại nào đó ở khu vực Đại Tây Dương. “Xàm, tận bên Đại Tây Dương mà cũng bắt sóng được, con gái đúng là best mà”. Rồi hắn đi thẳng tới nơi đặt những cuốn sách kia, trả chúng về vị trí cũ. Rồi tay chắp hư không vái 1 cái.

Lần này hắn quay trở lại khiến cho mấy lão thủ hộ giả Tàng Thư Các cực kì bất ngờ và kinh hãi. Đó là về tu vi của hắn. 7 ngày trước là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh, mà 7 ngày sau đã là Trúc cơ hậu kì. Tốc độ tu luyện như vậy, dù là bố của Long, Vũ Thiên Lam cũng không làm được. Chính vì điều đó nên mấy lão già ấy mới bắt đầu để ý tới Long hơn. Cảm nhận về khí tức của hắn, so với mấy ngày trước thì không mấy khác biệt, nhưng thêm phần nội liễm. Không còn giống như 1 tên nhóc chân ướt chân ráo vào tu chân giới nữa, mà tự nhiên, phóng khoáng như 1 lưỡi kiếm không vỏ. Phô bày tất cả cho người ta nhìn, từng đường nét chạm khắc, từng tấc lưỡi kiếm, khiến cho người ta cảm giác nhu nắm rõ về nó. Nhưng thực chất lai không phải. Cái họ thấy, là cái hắn cho phép thấy. Cái hắn giấu đi, mới là thứ đáng sự nhất – Sát Khí của 1 thanh kiếm. Kiếm không có Sát Khí, không thể hoàn chỉnh là 1 thanh kiếm. Và thứ hắn bày ra, chính là 1 thanh kiếm vô dụng, lúc cần thiết sẽ bộc phát kinh người. Hay trong dân gian người ta thường gọi là “giả heo ăn thịt hổ”.

Long cũng biết không thể giấu được tu vi của mình trước mấy lão già này, bởi hắn đâu có tu luyện thuật pháp liễm khí nào. Hắn quay trở về nhà, đã 1 tuần rồi hắn chưa về, có lẽ mẹ nhớ hắn lắm. Hắn cũng tò mò chuyện tu luyện của c* Dũng, không biết bây giờ nó đã về chưa hay vẫn theo ông nội tu luyện.

Hắn về nhà, người hắn gặp đầu tiên xảo hợp thay, chính là Trúc. Cô nàng đang quét dọn ngoài cửa, nên hắn về cô thấy ngay. Cúi đầu nghiêm trang, cô chào:

- Chào mừng thiếu gia trở về nhà!

Long cũng tận hưởng cảm giác làm thiếu gia này. Đầu hắn ngẩng cao, bước đi thong thả... à, hắn bay là là mặt đất 1 cách thong thả, 2 tay chắp sau lưng. Ưu nhã gật đầu “ừm” 1 cái cool ngầu.

Long mở thần thức, tìm kiếm mẹ hắn thì thấy bà đang ngồi xem TV, dáng vẻ hưởng thụ phải nói là không thua kém gì vương phi phong kiến. Đằng sau có 1 cô gái bóp vai, phía trước 1 cô bóp chân, bên cạnh 1 cô bừng đĩa hoa quả, trên bàn 1 chai rượu vang đỏ. Long đứng hình vài phút. “Đây...đây có phải là mẹ thật không vậy?” Nhìn bộ dạng lười biếng của bà, thực hắn không thể lien tưởng tới người phụ nữ đảm đang chịu khó nuôi dạy hắn mấy chục năm trời (tính cả kiếp trước nà). Xem bà có vẻ rất là hưởng thụ. Mấy cô gái kia cũng tươi cười tiếp chuyện, hầu hạ bà như con gái với mẹ chồng vậy (nên cho làm con dâu không ta?). Long mở cửa đi vào. Bà vẫn không ngoái lại, chăm chú nhìn vào bộ phim Tru Tiên hot nhất hiện nay, bà nói:

- Trúc à cháu, lại đây ngồi xem với cô nào.

Hoá ra bà tưởng lầm người vào là Trúc. Long hắng giọng 1 cái. Bà quay mặt lại, thây người vào không phải Trúc cũng không có biến sắc mặt, mà nhẹ nhàng nói:

- À, Long về rồi à con? Tuần qua tu luyện được những cái gì rồi?

Không có 2 tay chắp hông mắng hắn tối tăm mặt mũi như hắn tưởng tượng. Tiu nghỉu ngồi xuống ghế, hắn tự rót cho mình 1 cốc rượu vang đỏ. Định cầm lấy cốc rượu thì mẹ hắn giành cầm trước, rất tự nhiên mà uống. Ánh mắt còn liếc liếc hắn trêu ngươi. Hắn bất đắc dĩ, đành cầm cả chai tu ngược 1 hơi.

- 1 tuần không gặp mẹ không nhớ con à?

Mẹ hắn đáp tỉnh bơ:

- Mày không nhớ mẹ thì thôi, sao mẹ phải nhớ mày?

Giọng nói chất chứa mùi khiêu khích. Long biết bà lại đang bắt đầu đá xoáy hắn vì 7 ngày không về. Hắn hiểu mẹ quá mà, khởi đầu yên bình rồi sau mới là bão tố.

- Mẹ, con là con của mẹ mà?

- Mày cũng biết mày là con mẹ cơ đấy. Con nào mà đi 1 tuần không nói năng gì như mày không? Không đi luôn đi? Về làm gì? Không có mày mẹ càng nhàn.

Long cúi đầu. “Bão nổi, bão nổi.” 3 cô gái đứng xem cười khúc khích với nhau. Khiến Long thấy quê vãi nồi.

...

(lược bỏ 1000 chữ vàng mẫu thân main truyền thụ)

...

(Có lẽ ta không thể đảm bảo mỗi ngày 2k chữ/chương đều đặn được. Nên là có dài up dài, có ngắn up ngắn mỗi ngày nhé)

Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?Tác giả: snowwhite1807Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng SinhVào một đêm mưa gió bão bùng, tại một con hẻm nhỏ. Một khung cảnh ghê rợn, sặc mùi máu me đã xảy ra. Mưa to như xối, nhưng cũng không thể lấn át đi cái mùi tanh của máu, vì bây giờ cả con hẻm đều bị nhuộm đỏ bơi máu. Máu chảy thành từng dòng, theo dòng nước trôi đi, nhưng vẫn liên tục có máu chảy ra từ các cơ thể người nằm ngổn ngang trong con hẻm ấy, và cũng liên tục có thêm cơ thể người ngã xuống, máu hoà vào dòng nước chảy đi. - Thật không ngờ, có ngày tao bị chính anh em của mình hại chết! Bây giờ, còn đứng là 12 người tất cả, chia làm hai phe đối lập. quả thực là 1 khung cảnh tương phản hết sức vì một phe là 11 người đàn ông bặm trợn, tay lăm lăm vũ khí, nào đao, kiếm, mã tấu, xiên heo,… đội hình này nếu ở 1 khung cảnh khác, có lẽ sẽ khiến người ta mới nhìn đã muốn tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu thì bây giờ, vẻ mặt 11 người ai nấy đều đầy vẻ sợ hãi và căng thẳng. Duy chỉ có người đàn ông đứng đầu nhóm là không nhìn ra cảm xúc. Có chăng chỉ là ánh mắt buồn bã, đau đớn.… Sau 1 tuần luyện tập, Long cũng đã ngộ ra được vài phần tinh tuý của 4 bộ thuật pháp hắn luyện. Hôm nay hắn sẽ phải tới Tàng Thư Các trả sách. Như thường lệ, hắn bay thẳng 1 mạch tới Tàng Thư Các, không tạt té giưa đường. Nhưng hôm nay có vẻ như gia tộc có chuyện gì đó nên bàn tán rôm rả hơn mọi ngày thì phải. Dù vậy hắn cũng mặc kệ mà đi qua, vì bản tính hắn là không thích hóng hớt chuyện người khác. Nhưng vô tình hắn nghe được trong Tàng Thư Các có 2 cô gái nói chuyện, nội dung đại khái là về cổng đá cổ đại nào đó ở khu vực Đại Tây Dương. “Xàm, tận bên Đại Tây Dương mà cũng bắt sóng được, con gái đúng là best mà”. Rồi hắn đi thẳng tới nơi đặt những cuốn sách kia, trả chúng về vị trí cũ. Rồi tay chắp hư không vái 1 cái.Lần này hắn quay trở lại khiến cho mấy lão thủ hộ giả Tàng Thư Các cực kì bất ngờ và kinh hãi. Đó là về tu vi của hắn. 7 ngày trước là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh, mà 7 ngày sau đã là Trúc cơ hậu kì. Tốc độ tu luyện như vậy, dù là bố của Long, Vũ Thiên Lam cũng không làm được. Chính vì điều đó nên mấy lão già ấy mới bắt đầu để ý tới Long hơn. Cảm nhận về khí tức của hắn, so với mấy ngày trước thì không mấy khác biệt, nhưng thêm phần nội liễm. Không còn giống như 1 tên nhóc chân ướt chân ráo vào tu chân giới nữa, mà tự nhiên, phóng khoáng như 1 lưỡi kiếm không vỏ. Phô bày tất cả cho người ta nhìn, từng đường nét chạm khắc, từng tấc lưỡi kiếm, khiến cho người ta cảm giác nhu nắm rõ về nó. Nhưng thực chất lai không phải. Cái họ thấy, là cái hắn cho phép thấy. Cái hắn giấu đi, mới là thứ đáng sự nhất – Sát Khí của 1 thanh kiếm. Kiếm không có Sát Khí, không thể hoàn chỉnh là 1 thanh kiếm. Và thứ hắn bày ra, chính là 1 thanh kiếm vô dụng, lúc cần thiết sẽ bộc phát kinh người. Hay trong dân gian người ta thường gọi là “giả heo ăn thịt hổ”.Long cũng biết không thể giấu được tu vi của mình trước mấy lão già này, bởi hắn đâu có tu luyện thuật pháp liễm khí nào. Hắn quay trở về nhà, đã 1 tuần rồi hắn chưa về, có lẽ mẹ nhớ hắn lắm. Hắn cũng tò mò chuyện tu luyện của c* Dũng, không biết bây giờ nó đã về chưa hay vẫn theo ông nội tu luyện.Hắn về nhà, người hắn gặp đầu tiên xảo hợp thay, chính là Trúc. Cô nàng đang quét dọn ngoài cửa, nên hắn về cô thấy ngay. Cúi đầu nghiêm trang, cô chào:- Chào mừng thiếu gia trở về nhà!Long cũng tận hưởng cảm giác làm thiếu gia này. Đầu hắn ngẩng cao, bước đi thong thả... à, hắn bay là là mặt đất 1 cách thong thả, 2 tay chắp sau lưng. Ưu nhã gật đầu “ừm” 1 cái cool ngầu.Long mở thần thức, tìm kiếm mẹ hắn thì thấy bà đang ngồi xem TV, dáng vẻ hưởng thụ phải nói là không thua kém gì vương phi phong kiến. Đằng sau có 1 cô gái bóp vai, phía trước 1 cô bóp chân, bên cạnh 1 cô bừng đĩa hoa quả, trên bàn 1 chai rượu vang đỏ. Long đứng hình vài phút. “Đây...đây có phải là mẹ thật không vậy?” Nhìn bộ dạng lười biếng của bà, thực hắn không thể lien tưởng tới người phụ nữ đảm đang chịu khó nuôi dạy hắn mấy chục năm trời (tính cả kiếp trước nà). Xem bà có vẻ rất là hưởng thụ. Mấy cô gái kia cũng tươi cười tiếp chuyện, hầu hạ bà như con gái với mẹ chồng vậy (nên cho làm con dâu không ta?). Long mở cửa đi vào. Bà vẫn không ngoái lại, chăm chú nhìn vào bộ phim Tru Tiên hot nhất hiện nay, bà nói:- Trúc à cháu, lại đây ngồi xem với cô nào.Hoá ra bà tưởng lầm người vào là Trúc. Long hắng giọng 1 cái. Bà quay mặt lại, thây người vào không phải Trúc cũng không có biến sắc mặt, mà nhẹ nhàng nói:- À, Long về rồi à con? Tuần qua tu luyện được những cái gì rồi?Không có 2 tay chắp hông mắng hắn tối tăm mặt mũi như hắn tưởng tượng. Tiu nghỉu ngồi xuống ghế, hắn tự rót cho mình 1 cốc rượu vang đỏ. Định cầm lấy cốc rượu thì mẹ hắn giành cầm trước, rất tự nhiên mà uống. Ánh mắt còn liếc liếc hắn trêu ngươi. Hắn bất đắc dĩ, đành cầm cả chai tu ngược 1 hơi.- 1 tuần không gặp mẹ không nhớ con à?Mẹ hắn đáp tỉnh bơ:- Mày không nhớ mẹ thì thôi, sao mẹ phải nhớ mày?Giọng nói chất chứa mùi khiêu khích. Long biết bà lại đang bắt đầu đá xoáy hắn vì 7 ngày không về. Hắn hiểu mẹ quá mà, khởi đầu yên bình rồi sau mới là bão tố.- Mẹ, con là con của mẹ mà?- Mày cũng biết mày là con mẹ cơ đấy. Con nào mà đi 1 tuần không nói năng gì như mày không? Không đi luôn đi? Về làm gì? Không có mày mẹ càng nhàn.Long cúi đầu. “Bão nổi, bão nổi.” 3 cô gái đứng xem cười khúc khích với nhau. Khiến Long thấy quê vãi nồi....(lược bỏ 1000 chữ vàng mẫu thân main truyền thụ)...(Có lẽ ta không thể đảm bảo mỗi ngày 2k chữ/chương đều đặn được. Nên là có dài up dài, có ngắn up ngắn mỗi ngày nhé)

Chương 57