Tác giả:

Triệu Minh An là một bác sĩ đông y có tiếng tăm không nhỏ ở thành phố A. Mỗi ngày phòng khám của cô đều tấp nập người đến khám chữa bệnh đặc biệt là những người già, những người thích chữa bệnh bằng thuốc đông y, cây cỏ thiên nhiên. Nhờ đó mà công việc của Minh An cũng ngày càng bận rộn, đặc biệt nhờ chăm chỉ đọc sách và tìm tòi học hỏi từ các giáo sư và sách đông y cổ. Do đó Triệu Minh An là một bác sĩ rất tài giỏi, có rất tự tin vào khả năng của mình, thậm chỉ có hơi tự đắc. Nhưng 1 năm qua mọi người không ai nghe thấy tiếng tăm gì về cô, phòng khám cũng đã đóng của một khoảng thời gian dài. Một năm qua đi cũng không phải là một khoảng thời gian dài cũng không phải quá ngắn để Triệu Minh An có thể tạm quên được nỗi đau của mình. Tại sao lại nói là "tạm quên" bởi vết thương của cô chỉ mới kết vảy chỉ cần một sự động chạm mạnh đến cũng khiến cho nó lại nứt ra lần nữa và rất khó có thể chữa lành. Chuyện phải kể từ ngày hôm đó, khi đang châm cứu cho bệnh nhân cô nghe tin cha mẹ cô qua…

Chương 11

Xuyên Không Gặp Nữ Phẫn Nam TrangTác giả: Minh LanTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTriệu Minh An là một bác sĩ đông y có tiếng tăm không nhỏ ở thành phố A. Mỗi ngày phòng khám của cô đều tấp nập người đến khám chữa bệnh đặc biệt là những người già, những người thích chữa bệnh bằng thuốc đông y, cây cỏ thiên nhiên. Nhờ đó mà công việc của Minh An cũng ngày càng bận rộn, đặc biệt nhờ chăm chỉ đọc sách và tìm tòi học hỏi từ các giáo sư và sách đông y cổ. Do đó Triệu Minh An là một bác sĩ rất tài giỏi, có rất tự tin vào khả năng của mình, thậm chỉ có hơi tự đắc. Nhưng 1 năm qua mọi người không ai nghe thấy tiếng tăm gì về cô, phòng khám cũng đã đóng của một khoảng thời gian dài. Một năm qua đi cũng không phải là một khoảng thời gian dài cũng không phải quá ngắn để Triệu Minh An có thể tạm quên được nỗi đau của mình. Tại sao lại nói là "tạm quên" bởi vết thương của cô chỉ mới kết vảy chỉ cần một sự động chạm mạnh đến cũng khiến cho nó lại nứt ra lần nữa và rất khó có thể chữa lành. Chuyện phải kể từ ngày hôm đó, khi đang châm cứu cho bệnh nhân cô nghe tin cha mẹ cô qua… Mọi người đều hiểu được tầm quan trọng của kì thi phân loại nho sinh này, bởi nếu điểm số càng thấp thì sẽ bị đối xử không bằng kẻ khác. Nên nhiều kẻ ngày trước vui chơi không chăm chỉ đèn sách chỉ có thể gian lận, nhờ kẻ thi hộ. Sáng sớm hôm sau, từ sớm các nho sinh đã bị gọi dậy bằng tiếng trống giục giã. Tiểu Tâm giúp Vương An sửa sang lại y phục nho sinh rồi đưa nàng đến đại sảnh tham dự kì thi. Vương An ngày thường đã có sắc thái của một vị công tử nho nhã, thân thể cao ráo, khỏe mạnh khuôn mặt cương nghị, đường nét hài hòa nếu phải nói thì đúng là mỹ nam. Hôm nay khi hắn mặc thêm bộ y phục này trông càng thêm nổi bật, không chỉ anh tuấn mà còn là một thư sinh hiểu biết sâu rộng, đầy tài trí khiến nhiều cô nương yêu thích.Phía xa xa sắp xếp các dãy chiếu trải dài cách đều nhau đủ để không thể gian lận, mỗi chỗ ngồi có kê một chiếc bàn với giấy viết để làm bài. Đợi các nho sinh tập trung đầy đủ. Văn Bân lão sư mới lớn tiếng nhắc nhở:- Bất kì hành vi gian dối nào phạt 200 trượng, cả đời cấm tham gia thi cử. Nếu các ngươi đã đến Minh Lang học đường rồi năm lần bảy lượt không để ý trong lòng muốn gian lận, làm trái kỉ luật bôi nhọ nhân cách. Ta sẽ nghiêm minh trừng trị không tha.Tiếng chuông lớn vang lên đề thi được hạ xuống:[Học đi đôi với hành]Khi nhìn thấy đề bài, Vương An không khỏi cười thầm trong lòng, đây không phải cho học sinh cấp 2 sao, ta đây học 12 năm học phổ thông thêm 6 năm đại học, hơn nửa đời trước ta dành cho việc học mà không làm được đề này ư.Chỉ tầm 2 khắc (30 phút) mà Vương An đã làm xong bài nghị luận xã hội đầy sức thuyết phục, chữ viết ngay ngắn, trình bày gọn gàng, sạch sẽ trong khi thời gian thi phải đến 3 canh giờ. Tiểu Tâm ở bên cạnh mài mực không khỏi khâm phục trước sự tài giỏi của chủ tử mà còn có chút lo lắng dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, rót trà, quạt mát, che nắng, quan tâm đủ điều. Tuy Tiểu Tâm biết công tử nhà nàng nhan sắc, trí tuệ hơn người nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã hoàn thành thật khó tin nên có chút lo lắng, dù gì cũng chưa hết nửa thời gian thi.Vương An đứng lên nộp bài trước, không để sau lưng có nhiều kẻ chưa nghĩ ra phương pháp, kẻ thì lén lút xem bài giải, người thì làm lại nhiều tờ,... Lão sư Trương Văn Bân cùng các giám khảo là trưởng, phó học đường, quan địa phương canh thi,... không khỏi ngạc nhiên. Ban đầu họ cho rằng Vương An không làm được bài nên chấp nhận bị loại nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tự tin khi đều phải dè chừng cái suy nghĩ ấy.Vương An lễ phép cúi chào rồi rời khỏi trường thi.- ----------------------------------Chừng 1 canh giờ sau Tấn Nam công tử cũng tự tin nộp bài rồi rời khỏi.Vương An trở về phòng sớm không có việc gì liền nghỉ ngơi một chút. Đến chiều thì hắn tập luyện kiếm, võ thuật, cưỡi ngựa, bắn cung cùng Tiểu Tâm để chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Những phần thi về thể lực thì Vương An thật sự không lo lắng nhiều bởi từ nhỏ nàng đã cùng cha luyện võ, học được nhiều chiêu thức gia truyền của nhà họ Vương, có cha lại Đại tướng tài giỏi của triều đình sao có thể bị loại chứ.Do vậy nên nàng quyết định chỉ đạt ở mức trung bình đủ để đậu vào vòng trong để bản thân không quá nổi bật, bởi kì thi luận nàng đã làm rất tốt rồi. Hắc... hắc...

Mọi người đều hiểu được tầm quan trọng của kì thi phân loại nho sinh này, bởi nếu điểm số càng thấp thì sẽ bị đối xử không bằng kẻ khác. Nên nhiều kẻ ngày trước vui chơi không chăm chỉ đèn sách chỉ có thể gian lận, nhờ kẻ thi hộ. Sáng sớm hôm sau, từ sớm các nho sinh đã bị gọi dậy bằng tiếng trống giục giã. Tiểu Tâm giúp Vương An sửa sang lại y phục nho sinh rồi đưa nàng đến đại sảnh tham dự kì thi. Vương An ngày thường đã có sắc thái của một vị công tử nho nhã, thân thể cao ráo, khỏe mạnh khuôn mặt cương nghị, đường nét hài hòa nếu phải nói thì đúng là mỹ nam. Hôm nay khi hắn mặc thêm bộ y phục này trông càng thêm nổi bật, không chỉ anh tuấn mà còn là một thư sinh hiểu biết sâu rộng, đầy tài trí khiến nhiều cô nương yêu thích.

Phía xa xa sắp xếp các dãy chiếu trải dài cách đều nhau đủ để không thể gian lận, mỗi chỗ ngồi có kê một chiếc bàn với giấy viết để làm bài. Đợi các nho sinh tập trung đầy đủ. Văn Bân lão sư mới lớn tiếng nhắc nhở:

- Bất kì hành vi gian dối nào phạt 200 trượng, cả đời cấm tham gia thi cử. Nếu các ngươi đã đến Minh Lang học đường rồi năm lần bảy lượt không để ý trong lòng muốn gian lận, làm trái kỉ luật bôi nhọ nhân cách. Ta sẽ nghiêm minh trừng trị không tha.

Tiếng chuông lớn vang lên đề thi được hạ xuống:

[Học đi đôi với hành]

Khi nhìn thấy đề bài, Vương An không khỏi cười thầm trong lòng, đây không phải cho học sinh cấp 2 sao, ta đây học 12 năm học phổ thông thêm 6 năm đại học, hơn nửa đời trước ta dành cho việc học mà không làm được đề này ư.

Chỉ tầm 2 khắc (30 phút) mà Vương An đã làm xong bài nghị luận xã hội đầy sức thuyết phục, chữ viết ngay ngắn, trình bày gọn gàng, sạch sẽ trong khi thời gian thi phải đến 3 canh giờ. Tiểu Tâm ở bên cạnh mài mực không khỏi khâm phục trước sự tài giỏi của chủ tử mà còn có chút lo lắng dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, rót trà, quạt mát, che nắng, quan tâm đủ điều. Tuy Tiểu Tâm biết công tử nhà nàng nhan sắc, trí tuệ hơn người nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã hoàn thành thật khó tin nên có chút lo lắng, dù gì cũng chưa hết nửa thời gian thi.

Vương An đứng lên nộp bài trước, không để sau lưng có nhiều kẻ chưa nghĩ ra phương pháp, kẻ thì lén lút xem bài giải, người thì làm lại nhiều tờ,... Lão sư Trương Văn Bân cùng các giám khảo là trưởng, phó học đường, quan địa phương canh thi,... không khỏi ngạc nhiên. Ban đầu họ cho rằng Vương An không làm được bài nên chấp nhận bị loại nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tự tin khi đều phải dè chừng cái suy nghĩ ấy.

Vương An lễ phép cúi chào rồi rời khỏi trường thi.

- ----------------------------------

Chừng 1 canh giờ sau Tấn Nam công tử cũng tự tin nộp bài rồi rời khỏi.

Vương An trở về phòng sớm không có việc gì liền nghỉ ngơi một chút. Đến chiều thì hắn tập luyện kiếm, võ thuật, cưỡi ngựa, bắn cung cùng Tiểu Tâm để chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Những phần thi về thể lực thì Vương An thật sự không lo lắng nhiều bởi từ nhỏ nàng đã cùng cha luyện võ, học được nhiều chiêu thức gia truyền của nhà họ Vương, có cha lại Đại tướng tài giỏi của triều đình sao có thể bị loại chứ.

Do vậy nên nàng quyết định chỉ đạt ở mức trung bình đủ để đậu vào vòng trong để bản thân không quá nổi bật, bởi kì thi luận nàng đã làm rất tốt rồi. Hắc... hắc...

Xuyên Không Gặp Nữ Phẫn Nam TrangTác giả: Minh LanTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTriệu Minh An là một bác sĩ đông y có tiếng tăm không nhỏ ở thành phố A. Mỗi ngày phòng khám của cô đều tấp nập người đến khám chữa bệnh đặc biệt là những người già, những người thích chữa bệnh bằng thuốc đông y, cây cỏ thiên nhiên. Nhờ đó mà công việc của Minh An cũng ngày càng bận rộn, đặc biệt nhờ chăm chỉ đọc sách và tìm tòi học hỏi từ các giáo sư và sách đông y cổ. Do đó Triệu Minh An là một bác sĩ rất tài giỏi, có rất tự tin vào khả năng của mình, thậm chỉ có hơi tự đắc. Nhưng 1 năm qua mọi người không ai nghe thấy tiếng tăm gì về cô, phòng khám cũng đã đóng của một khoảng thời gian dài. Một năm qua đi cũng không phải là một khoảng thời gian dài cũng không phải quá ngắn để Triệu Minh An có thể tạm quên được nỗi đau của mình. Tại sao lại nói là "tạm quên" bởi vết thương của cô chỉ mới kết vảy chỉ cần một sự động chạm mạnh đến cũng khiến cho nó lại nứt ra lần nữa và rất khó có thể chữa lành. Chuyện phải kể từ ngày hôm đó, khi đang châm cứu cho bệnh nhân cô nghe tin cha mẹ cô qua… Mọi người đều hiểu được tầm quan trọng của kì thi phân loại nho sinh này, bởi nếu điểm số càng thấp thì sẽ bị đối xử không bằng kẻ khác. Nên nhiều kẻ ngày trước vui chơi không chăm chỉ đèn sách chỉ có thể gian lận, nhờ kẻ thi hộ. Sáng sớm hôm sau, từ sớm các nho sinh đã bị gọi dậy bằng tiếng trống giục giã. Tiểu Tâm giúp Vương An sửa sang lại y phục nho sinh rồi đưa nàng đến đại sảnh tham dự kì thi. Vương An ngày thường đã có sắc thái của một vị công tử nho nhã, thân thể cao ráo, khỏe mạnh khuôn mặt cương nghị, đường nét hài hòa nếu phải nói thì đúng là mỹ nam. Hôm nay khi hắn mặc thêm bộ y phục này trông càng thêm nổi bật, không chỉ anh tuấn mà còn là một thư sinh hiểu biết sâu rộng, đầy tài trí khiến nhiều cô nương yêu thích.Phía xa xa sắp xếp các dãy chiếu trải dài cách đều nhau đủ để không thể gian lận, mỗi chỗ ngồi có kê một chiếc bàn với giấy viết để làm bài. Đợi các nho sinh tập trung đầy đủ. Văn Bân lão sư mới lớn tiếng nhắc nhở:- Bất kì hành vi gian dối nào phạt 200 trượng, cả đời cấm tham gia thi cử. Nếu các ngươi đã đến Minh Lang học đường rồi năm lần bảy lượt không để ý trong lòng muốn gian lận, làm trái kỉ luật bôi nhọ nhân cách. Ta sẽ nghiêm minh trừng trị không tha.Tiếng chuông lớn vang lên đề thi được hạ xuống:[Học đi đôi với hành]Khi nhìn thấy đề bài, Vương An không khỏi cười thầm trong lòng, đây không phải cho học sinh cấp 2 sao, ta đây học 12 năm học phổ thông thêm 6 năm đại học, hơn nửa đời trước ta dành cho việc học mà không làm được đề này ư.Chỉ tầm 2 khắc (30 phút) mà Vương An đã làm xong bài nghị luận xã hội đầy sức thuyết phục, chữ viết ngay ngắn, trình bày gọn gàng, sạch sẽ trong khi thời gian thi phải đến 3 canh giờ. Tiểu Tâm ở bên cạnh mài mực không khỏi khâm phục trước sự tài giỏi của chủ tử mà còn có chút lo lắng dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, rót trà, quạt mát, che nắng, quan tâm đủ điều. Tuy Tiểu Tâm biết công tử nhà nàng nhan sắc, trí tuệ hơn người nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã hoàn thành thật khó tin nên có chút lo lắng, dù gì cũng chưa hết nửa thời gian thi.Vương An đứng lên nộp bài trước, không để sau lưng có nhiều kẻ chưa nghĩ ra phương pháp, kẻ thì lén lút xem bài giải, người thì làm lại nhiều tờ,... Lão sư Trương Văn Bân cùng các giám khảo là trưởng, phó học đường, quan địa phương canh thi,... không khỏi ngạc nhiên. Ban đầu họ cho rằng Vương An không làm được bài nên chấp nhận bị loại nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tự tin khi đều phải dè chừng cái suy nghĩ ấy.Vương An lễ phép cúi chào rồi rời khỏi trường thi.- ----------------------------------Chừng 1 canh giờ sau Tấn Nam công tử cũng tự tin nộp bài rồi rời khỏi.Vương An trở về phòng sớm không có việc gì liền nghỉ ngơi một chút. Đến chiều thì hắn tập luyện kiếm, võ thuật, cưỡi ngựa, bắn cung cùng Tiểu Tâm để chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Những phần thi về thể lực thì Vương An thật sự không lo lắng nhiều bởi từ nhỏ nàng đã cùng cha luyện võ, học được nhiều chiêu thức gia truyền của nhà họ Vương, có cha lại Đại tướng tài giỏi của triều đình sao có thể bị loại chứ.Do vậy nên nàng quyết định chỉ đạt ở mức trung bình đủ để đậu vào vòng trong để bản thân không quá nổi bật, bởi kì thi luận nàng đã làm rất tốt rồi. Hắc... hắc...

Chương 11