Ánh đèn lờ mờ không rõ nhưng không thể che khuất mấy đôi nam nữ không chút kiêng kỵ hôn hít, quấn quýt lấy nhau. "Choảng" tiếng ly rượu bị động vật đang đ*ng t*nh đụng vỡ, tiếng thủy tinh vỡ vụn trong trẻo, mùi rượu k*ch th*ch lan tỏa. Đây chính là nơi Quy Lan làm việc, khu đèn đỏ. Bất kể bạn có tin hay không, câu chuyện đã xảy ra tại đây. "Ầm" cánh cửa bị mở tung, Hách Di xông vào, môi dày mọng đỏ không ngừng gân cổ nói: "Có mối làm ăn tốt, mối làm ăn tốt." Cửa vẫn rung rinh liên tục, đủ thấy Hách Di thô bạo thế nào, mấy người đàn bà từng trải sóng to gió lớn, nửa thân trần chuồng như không có gì, ngẩng đầu nhìn một chút, thấy đó là quản lý liền mệt mỏi cúi đầu, lẳng lặng thay quần áo. Im lặng. Cơ mặt Hách Di cứng đờ, hết sức gượng gạo. Mẹ nó, đầu năm nay làm ăn không dễ, hầu hạ khách hầu hạ tiểu thơ cũng vì muốn sống thôi. Quy Lan nhọc nhằn cài chiếc cúc trên váy xong, thấy không có người đáp trong lòng không đành lòng hỏi: "Mối làm ăn đặc biệt gì?" Mắt Hách Di sáng rực, nở nụ cười…
Tác giả: