Tô Tịch Nguyệt mông lung mở mắt, lại theo bản năng sờ sờ trên cổ mình. Có phải nàng đã chết? Nhưng thân thể truyền đến từng xúc cảm rõ ràng lại làm cho nàng cả kinh, chẳng lẽ nàng còn không chết? Nhưng nàng rõ ràng mình đã… “Tỉnh rồi?” Thanh âm lạnh như băng vang lên. Tô Tịch Nguyệt trong lòng cả kinh, kích động ngồi dậy, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm kia. Cách đó không xa,  trung niên nam tử xa lạ một thân thanh y khoanh tay đứng đó. Thân hình cao ngất của hắn làm cho người ta cảm thấy áp lực, trong lòng tự nhiên có chút e sợ. Nam tử mang chiếc mặt nạ Thanh Đồng che đi phân nửa dung mạo, nhưng tinh ý vẫn có thể nhìn ra sắc mặt hắn tái nhợt, khí sắc không được tốt lắm. Tô Tịch Nguyệt khiếp đảm nhìn vị nam tử trước mặt, đôi mắt lộ ra vài phần sợ hãi cùng nghi hoặc: “Ngươi là ai?” “Nguyệt Nhiễm Sương.” Ngữ điệu vẫn như trước, xa cách, lạnh lùng. Một phần gương mặt lộ ra mang theo nét hờ hững, có chút kiêu ngạo. Tô Tịch Nguyệt thông minh, hiểu được cái hắn nói là tên của hắn,…

Truyện chữ