"Được rồi! Bây giờ mời cô dâu và chú rễ hãy trao cho nhau nụ hôn thật nồng nhiệt nào!!!" Sau giọng nói của MC là một tràn hò hét đầy phấn khích của các khách mời dưới lễ đường, chú rễ khuôn mặt anh tú luôn mang theo nụ cười ấm áp nắm hai tay cô dâu má đỏ do thẹn thùng, Nhan Tịnh Tuyết nhìn người đang cầm tay mình đang từ từ tiến lại mà lòng không khỏi hồi hộp. Cuối cùng trong sự hò hét đầy phấn khích của quan khách thì hai nhân vật chính đã trao nhau nụ hôn để chứng minh họ đã về một nhà, từ nay họ đã thật sự gắn kết với nhau. Từ đầu buổi lễ đến giờ Thanh Tư Phong luôn ngồi thẫn thờ, đối với những người quen biết đến chào hỏi cũng chỉ ứng đối cho có lệ. Giờ phút này nhìn người mình yêu sâu đậm và người đàn ông khác ôm hôn nhau thắm thiết trên lễ đài kia mà lòng đau như cắt thịt. Cô nhắm mắt lại, nhớ lại những ngày tháng hai người vẫn còn bên nhau mà đau đớn, lấy tay nhéo bắp đùi mình, mong rằng đây chỉ là ác mộng, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng đáng tiếc, đây là sự thật. Thật sự, mãi…
Chương 23: Chương 23
Tịch Dương Vô Hạn HảoTác giả: Đình PhongTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị"Được rồi! Bây giờ mời cô dâu và chú rễ hãy trao cho nhau nụ hôn thật nồng nhiệt nào!!!" Sau giọng nói của MC là một tràn hò hét đầy phấn khích của các khách mời dưới lễ đường, chú rễ khuôn mặt anh tú luôn mang theo nụ cười ấm áp nắm hai tay cô dâu má đỏ do thẹn thùng, Nhan Tịnh Tuyết nhìn người đang cầm tay mình đang từ từ tiến lại mà lòng không khỏi hồi hộp. Cuối cùng trong sự hò hét đầy phấn khích của quan khách thì hai nhân vật chính đã trao nhau nụ hôn để chứng minh họ đã về một nhà, từ nay họ đã thật sự gắn kết với nhau. Từ đầu buổi lễ đến giờ Thanh Tư Phong luôn ngồi thẫn thờ, đối với những người quen biết đến chào hỏi cũng chỉ ứng đối cho có lệ. Giờ phút này nhìn người mình yêu sâu đậm và người đàn ông khác ôm hôn nhau thắm thiết trên lễ đài kia mà lòng đau như cắt thịt. Cô nhắm mắt lại, nhớ lại những ngày tháng hai người vẫn còn bên nhau mà đau đớn, lấy tay nhéo bắp đùi mình, mong rằng đây chỉ là ác mộng, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng đáng tiếc, đây là sự thật. Thật sự, mãi… Thanh Tư Phong từ phòng tắm sau nhà đi ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nữa, cô lúc này không muốn suy nghĩ đến nàng, cũng không cảm thấy buồn ngủ, đành lấy vò rượu lần trước uống chưa xong, đem ra mái hiên mượn rượu tiêu sầu.Dự định ngày mai sẽ đến đến Lam gia nói nghỉ việc.Lam Vũ Đình lúc về đến nhà gặp Lam Thần Nhân ngồi trên ghế sô pha phòng khách uống trà, vẻ mặt ông đang trầm tư sâu xa, thấy Lam Vũ Đình vào cửa mới nhìn nàng.Sau đó nghe giọng của nàng tràn đầy uất ức: "Ba ba, người phải giúp con"Lam Thần Nhân hôm nay về đến nhà thì biết chuyện sáng nay Lam Vũ Đình huy động tất cả người giúp việc ra ngoài tìm Thanh Tư Phong, ông còn định trách cứ vài câu chỉ không gặp mặt một lát đã phải đi tìm kiếm vậy à, còn nữa, đêm hôm khuya khoắc ở nhà tình nhân tới giờ mới chịu về, nhưng sau đó nhìn lại đã thấy nàng khóe mắt đỏ hoe, vệt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt, lập tức quẳng sau đầu tất cả, ôm lấy nàng: "Đình Đình của ba, sao lại khóc thế này, là Thanh Tư Phong ăn h**p con đúng không? Thật đáng ghét, để ba ba bây giờ đi xử lí cô ta" nhìn những giọt nước mắt của con gái ông đau lòng không thôi, phải biết Lam Vũ Đình tuy từ nhỏ có bệnh, liên tục ra vào bệnh việc để làm các loại trị liệu đau đớn, thế nhưng nàng vẫn không hề khóc, luôn mạnh mẽ cười cười với mọi người, ngược lại làm cho ông và Lam Hiên hai người đàn ông lệ rơi đầy mặt, còn bị nàng nhỏ nhẹ an ủi lại.Bây giờ nàng khóc lê hoa đái vũ trong lòng ông, phải là đau khổ, tổn thương như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn là do Thanh Tư Phong rồi, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức lôi cô ta lại đây xin lỗi Lam Vũ Đình.Lam Vũ Đình sau khi phát tiết khó chịu trong lòng mình ra mới ngước khuôn mặt đầy lệ của mình lên, hết sức đáng thương, âm thanh còn run rẫy: "Ba ba, người phải làm chủ cho con, Hoắc Kiến Minh dám khinh bạc con, làm Tư Phong nhìn thấy, giờ em ấy hiểu lầm không để ý tới con nữa rồi", nói rồi hai hàng lệ lại ướt đẫm, nàng là nhớ lại những lời nói lạnh lùng của Thanh Tư Phong mà đau lòng không thôi.Lam Thần Nhân yêu thương lau nước mắt cho Lam Vũ Đình: "Hoắc Kiến Minh thế nhưng đến đây khinh bạc con sao, sáng nay ba ba có nghe người giúp việc báo hắn có đến đây, không nghĩ tên nhãi này không xem trời đất ra gì, dám động đến người Lam gia chúng ta...còn về Thanh Tư Phong, Đình Đình ngoan, ba ba sẽ gọi cô ấy đến giải thích hiểu lầm, ba ba sẽ làm chủ cho con mà".Lam Vũ Đình nghe vậy lúc này ngẩng đầu lên nhìn ông: "Ba ba, con chỉ cần người giúp con dạy dỗ Hoắc Kiến Minh, về phần Tư Phong con muốn tự mình giải thích, ba ba phải hứa là không được đi tìm, hay làm khó em ấy""Được được, đều nghe theo con" Lam Thần Nhân thực sự không còn gì để nói, con gái hắn đã yêu Thanh Tư Phong đến nỗi như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa.Thanh Tư Phong bên này uống hết cả một vò rượu của người dân tộc tặng, sau đó bất tỉnh nhân sự ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau.Khi thức dậy đã gần 2 giờ chiều.Tác hại của rượu làm đầu cô đau như muốn nứt ra, hôm nay không có ai đến tìm cô, nhưng ra cửa vẫn thấy cái lồng nhiệt quen thuộc.Có chút tức giận không thèm để ý đến, nhưng bụng đói quá vẫn thua lí trí, cầm vào đổ ra bắt đầu lót dạ dày, thầm nghĩ đây là bữa cơm cuối cùng của Lam gia đi.Coi như là lấy cái kỉ niệm.Sau khi ăn xong cô ra khỏi nhà đi đến biệt thự, trên đường đi nhớ lại những lời nghẹn ngào nài nỉ bên tai của Lam Vũ Đình hôm qua, thiếu chút nữa làm cô lung lay ý chí muốn quay về, nhưng cuối c*̀ng vẫn cắn răng bước đi.Thanh Tư Phong, không được mềm lòng nữa.Khi tới biệt thự nói với người gác cổng muốn gặp Lâm quản gia, đợi khoảng mười lăm phút mới thấy ông ta hớt hải đi ra, mặt lộ vẻ sợ hãi, trên trán còn có mồ hôi hột.Thanh Tư Phong có chút hiếu kì trạng thái này của ông nhưng vẫn không nói gì, đợi ông lại gần mình rồi mới nói: "Lâm quản gia, tôi muốn nghỉ việc"Lâm Hạo đã lấy lại bình tĩnh ngồi xuống đối diện trước mặt cô, không có gì là ngạc nhiên với đề nghị này, thậm chí là biết trước cô tới để làm gì, ông chậm rãi mở miệng:" A Phong, không phải tôi muốn làm khó cô, nhưng cô nghỉ không được"Thanh Tư Phong lúc này mới ngạc nhiên: "A? Tại sao?"Lâm quản gia lại nói: "A Phong, nhị tiểu thư có lệnh, cô muốn nghỉ cũng được, nhưng phải trả lại số tiền mà cô đã vay để chữa trị cho A Hắc lúc trước, sau đó mới nói tiếp.Nếu như cô không trả nổi, cũng không sao, nhị tiểu thư đại phát từ bi, sẽ cho cô làm không công trả từ từ, ít nhất phải làm đến nửa năm mới trả xong.Cô suy nghĩ cho kĩ đi" sau đó ông như có thâm ý liếc nhìn Thanh Tư Phong: "Đừng làm nhị tiểu thư tức giận a A Phong, tự làm cho tốt đi" nói xong đứng lên đi vào biệt thự.Thanh Tư Phong thất thần trên đường trở về.Cô biết Lam Vũ Đình là đang cố ý làm khó mình.Tháng trước A Hắc (đám chó hoang mà Thanh Tư Phong nuôi) đột nhiên mắc bệnh, cả thân thể co giật, lúc đó cô chạy tới Lam gia cầu cứu, cô không muốn trơ mắt nhìn một sinh mệnh bên cạnh mình ra đi, dù cho nó chỉ là một con chó, mỗi lần nhìn chúng nó, cô lại nghĩ đến mình cũng là một sinh mệnh bị bỏ rơi, thương tiếc không thôi.Thế là Lam Vũ Đình cho người mang A Hắc đi chữa trị, cuối cùng nó cũng được cứu sống, bác sĩ nói trong người nó có khối u, chậm một lát nữa nó sẽ không qua khỏi.Cô lúc đó còn kích động ôm lấy nàng cảm tạ một phen, hứa sẽ trả lại chi phí chữa trị của A Hắc, thế nhưng đối với Lam Vũ Đình đó có đáng là gì, nàng phất tay nói không quan trọng, không cần phải trả.Lúc ấy cô muốn trả ngay cũng không được, vì trước đó đã gom tiền tiết kiệm gửi về cô nhi viện của cô lúc trước, thấy nàng nói vậy mới không để ý nữa.Nào ngờ hôm nay nàng lại lấy chuyện này ra làm khó cô a.Có chút tức giận lẫn buồn cười, trong lòng thầm nghĩ nàng đúng là trẻ con.Nhưng sâu trong lòng lại có một cỗ vui sướng, vì cô được ở lại, vì Lam Vũ Đình đã níu kéo cô.Lắc đầu thật mạnh muốn thổi bay cảm xúc này, không thể như thế được...- ------Đôi lời tác giảLâm quản gia lau mồ hôi trên trán khóc chít chít: A Phong, cô mà nghỉ việc là nhị tiểu thư sẽ không tha cho tôi, Lam lão gia sẽ không tha cho tôi, cả Lam gia sẽ không tha cho tôi a A Phong.....
Thanh Tư Phong từ phòng tắm sau nhà đi ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nữa, cô lúc này không muốn suy nghĩ đến nàng, cũng không cảm thấy buồn ngủ, đành lấy vò rượu lần trước uống chưa xong, đem ra mái hiên mượn rượu tiêu sầu.
Dự định ngày mai sẽ đến đến Lam gia nói nghỉ việc.
Lam Vũ Đình lúc về đến nhà gặp Lam Thần Nhân ngồi trên ghế sô pha phòng khách uống trà, vẻ mặt ông đang trầm tư sâu xa, thấy Lam Vũ Đình vào cửa mới nhìn nàng.
Sau đó nghe giọng của nàng tràn đầy uất ức: "Ba ba, người phải giúp con"
Lam Thần Nhân hôm nay về đến nhà thì biết chuyện sáng nay Lam Vũ Đình huy động tất cả người giúp việc ra ngoài tìm Thanh Tư Phong, ông còn định trách cứ vài câu chỉ không gặp mặt một lát đã phải đi tìm kiếm vậy à, còn nữa, đêm hôm khuya khoắc ở nhà tình nhân tới giờ mới chịu về, nhưng sau đó nhìn lại đã thấy nàng khóe mắt đỏ hoe, vệt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt, lập tức quẳng sau đầu tất cả, ôm lấy nàng: "Đình Đình của ba, sao lại khóc thế này, là Thanh Tư Phong ăn h**p con đúng không? Thật đáng ghét, để ba ba bây giờ đi xử lí cô ta" nhìn những giọt nước mắt của con gái ông đau lòng không thôi, phải biết Lam Vũ Đình tuy từ nhỏ có bệnh, liên tục ra vào bệnh việc để làm các loại trị liệu đau đớn, thế nhưng nàng vẫn không hề khóc, luôn mạnh mẽ cười cười với mọi người, ngược lại làm cho ông và Lam Hiên hai người đàn ông lệ rơi đầy mặt, còn bị nàng nhỏ nhẹ an ủi lại.
Bây giờ nàng khóc lê hoa đái vũ trong lòng ông, phải là đau khổ, tổn thương như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn là do Thanh Tư Phong rồi, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức lôi cô ta lại đây xin lỗi Lam Vũ Đình.
Lam Vũ Đình sau khi phát tiết khó chịu trong lòng mình ra mới ngước khuôn mặt đầy lệ của mình lên, hết sức đáng thương, âm thanh còn run rẫy: "Ba ba, người phải làm chủ cho con, Hoắc Kiến Minh dám khinh bạc con, làm Tư Phong nhìn thấy, giờ em ấy hiểu lầm không để ý tới con nữa rồi", nói rồi hai hàng lệ lại ướt đẫm, nàng là nhớ lại những lời nói lạnh lùng của Thanh Tư Phong mà đau lòng không thôi.
Lam Thần Nhân yêu thương lau nước mắt cho Lam Vũ Đình: "Hoắc Kiến Minh thế nhưng đến đây khinh bạc con sao, sáng nay ba ba có nghe người giúp việc báo hắn có đến đây, không nghĩ tên nhãi này không xem trời đất ra gì, dám động đến người Lam gia chúng ta...còn về Thanh Tư Phong, Đình Đình ngoan, ba ba sẽ gọi cô ấy đến giải thích hiểu lầm, ba ba sẽ làm chủ cho con mà".
Lam Vũ Đình nghe vậy lúc này ngẩng đầu lên nhìn ông: "Ba ba, con chỉ cần người giúp con dạy dỗ Hoắc Kiến Minh, về phần Tư Phong con muốn tự mình giải thích, ba ba phải hứa là không được đi tìm, hay làm khó em ấy"
"Được được, đều nghe theo con" Lam Thần Nhân thực sự không còn gì để nói, con gái hắn đã yêu Thanh Tư Phong đến nỗi như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa.
Thanh Tư Phong bên này uống hết cả một vò rượu của người dân tộc tặng, sau đó bất tỉnh nhân sự ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau.
Khi thức dậy đã gần 2 giờ chiều.
Tác hại của rượu làm đầu cô đau như muốn nứt ra, hôm nay không có ai đến tìm cô, nhưng ra cửa vẫn thấy cái lồng nhiệt quen thuộc.
Có chút tức giận không thèm để ý đến, nhưng bụng đói quá vẫn thua lí trí, cầm vào đổ ra bắt đầu lót dạ dày, thầm nghĩ đây là bữa cơm cuối cùng của Lam gia đi.
Coi như là lấy cái kỉ niệm.
Sau khi ăn xong cô ra khỏi nhà đi đến biệt thự, trên đường đi nhớ lại những lời nghẹn ngào nài nỉ bên tai của Lam Vũ Đình hôm qua, thiếu chút nữa làm cô lung lay ý chí muốn quay về, nhưng cuối c*̀ng vẫn cắn răng bước đi.
Thanh Tư Phong, không được mềm lòng nữa.
Khi tới biệt thự nói với người gác cổng muốn gặp Lâm quản gia, đợi khoảng mười lăm phút mới thấy ông ta hớt hải đi ra, mặt lộ vẻ sợ hãi, trên trán còn có mồ hôi hột.
Thanh Tư Phong có chút hiếu kì trạng thái này của ông nhưng vẫn không nói gì, đợi ông lại gần mình rồi mới nói: "Lâm quản gia, tôi muốn nghỉ việc"
Lâm Hạo đã lấy lại bình tĩnh ngồi xuống đối diện trước mặt cô, không có gì là ngạc nhiên với đề nghị này, thậm chí là biết trước cô tới để làm gì, ông chậm rãi mở miệng:" A Phong, không phải tôi muốn làm khó cô, nhưng cô nghỉ không được"
Thanh Tư Phong lúc này mới ngạc nhiên: "A? Tại sao?"
Lâm quản gia lại nói: "A Phong, nhị tiểu thư có lệnh, cô muốn nghỉ cũng được, nhưng phải trả lại số tiền mà cô đã vay để chữa trị cho A Hắc lúc trước, sau đó mới nói tiếp.
Nếu như cô không trả nổi, cũng không sao, nhị tiểu thư đại phát từ bi, sẽ cho cô làm không công trả từ từ, ít nhất phải làm đến nửa năm mới trả xong.
Cô suy nghĩ cho kĩ đi" sau đó ông như có thâm ý liếc nhìn Thanh Tư Phong: "Đừng làm nhị tiểu thư tức giận a A Phong, tự làm cho tốt đi" nói xong đứng lên đi vào biệt thự.
Thanh Tư Phong thất thần trên đường trở về.
Cô biết Lam Vũ Đình là đang cố ý làm khó mình.
Tháng trước A Hắc (đám chó hoang mà Thanh Tư Phong nuôi) đột nhiên mắc bệnh, cả thân thể co giật, lúc đó cô chạy tới Lam gia cầu cứu, cô không muốn trơ mắt nhìn một sinh mệnh bên cạnh mình ra đi, dù cho nó chỉ là một con chó, mỗi lần nhìn chúng nó, cô lại nghĩ đến mình cũng là một sinh mệnh bị bỏ rơi, thương tiếc không thôi.
Thế là Lam Vũ Đình cho người mang A Hắc đi chữa trị, cuối cùng nó cũng được cứu sống, bác sĩ nói trong người nó có khối u, chậm một lát nữa nó sẽ không qua khỏi.
Cô lúc đó còn kích động ôm lấy nàng cảm tạ một phen, hứa sẽ trả lại chi phí chữa trị của A Hắc, thế nhưng đối với Lam Vũ Đình đó có đáng là gì, nàng phất tay nói không quan trọng, không cần phải trả.
Lúc ấy cô muốn trả ngay cũng không được, vì trước đó đã gom tiền tiết kiệm gửi về cô nhi viện của cô lúc trước, thấy nàng nói vậy mới không để ý nữa.
Nào ngờ hôm nay nàng lại lấy chuyện này ra làm khó cô a.
Có chút tức giận lẫn buồn cười, trong lòng thầm nghĩ nàng đúng là trẻ con.
Nhưng sâu trong lòng lại có một cỗ vui sướng, vì cô được ở lại, vì Lam Vũ Đình đã níu kéo cô.
Lắc đầu thật mạnh muốn thổi bay cảm xúc này, không thể như thế được...
- ------
Đôi lời tác giả
Lâm quản gia lau mồ hôi trên trán khóc chít chít: A Phong, cô mà nghỉ việc là nhị tiểu thư sẽ không tha cho tôi, Lam lão gia sẽ không tha cho tôi, cả Lam gia sẽ không tha cho tôi a A Phong.....
Tịch Dương Vô Hạn HảoTác giả: Đình PhongTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị"Được rồi! Bây giờ mời cô dâu và chú rễ hãy trao cho nhau nụ hôn thật nồng nhiệt nào!!!" Sau giọng nói của MC là một tràn hò hét đầy phấn khích của các khách mời dưới lễ đường, chú rễ khuôn mặt anh tú luôn mang theo nụ cười ấm áp nắm hai tay cô dâu má đỏ do thẹn thùng, Nhan Tịnh Tuyết nhìn người đang cầm tay mình đang từ từ tiến lại mà lòng không khỏi hồi hộp. Cuối cùng trong sự hò hét đầy phấn khích của quan khách thì hai nhân vật chính đã trao nhau nụ hôn để chứng minh họ đã về một nhà, từ nay họ đã thật sự gắn kết với nhau. Từ đầu buổi lễ đến giờ Thanh Tư Phong luôn ngồi thẫn thờ, đối với những người quen biết đến chào hỏi cũng chỉ ứng đối cho có lệ. Giờ phút này nhìn người mình yêu sâu đậm và người đàn ông khác ôm hôn nhau thắm thiết trên lễ đài kia mà lòng đau như cắt thịt. Cô nhắm mắt lại, nhớ lại những ngày tháng hai người vẫn còn bên nhau mà đau đớn, lấy tay nhéo bắp đùi mình, mong rằng đây chỉ là ác mộng, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng đáng tiếc, đây là sự thật. Thật sự, mãi… Thanh Tư Phong từ phòng tắm sau nhà đi ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nữa, cô lúc này không muốn suy nghĩ đến nàng, cũng không cảm thấy buồn ngủ, đành lấy vò rượu lần trước uống chưa xong, đem ra mái hiên mượn rượu tiêu sầu.Dự định ngày mai sẽ đến đến Lam gia nói nghỉ việc.Lam Vũ Đình lúc về đến nhà gặp Lam Thần Nhân ngồi trên ghế sô pha phòng khách uống trà, vẻ mặt ông đang trầm tư sâu xa, thấy Lam Vũ Đình vào cửa mới nhìn nàng.Sau đó nghe giọng của nàng tràn đầy uất ức: "Ba ba, người phải giúp con"Lam Thần Nhân hôm nay về đến nhà thì biết chuyện sáng nay Lam Vũ Đình huy động tất cả người giúp việc ra ngoài tìm Thanh Tư Phong, ông còn định trách cứ vài câu chỉ không gặp mặt một lát đã phải đi tìm kiếm vậy à, còn nữa, đêm hôm khuya khoắc ở nhà tình nhân tới giờ mới chịu về, nhưng sau đó nhìn lại đã thấy nàng khóe mắt đỏ hoe, vệt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt, lập tức quẳng sau đầu tất cả, ôm lấy nàng: "Đình Đình của ba, sao lại khóc thế này, là Thanh Tư Phong ăn h**p con đúng không? Thật đáng ghét, để ba ba bây giờ đi xử lí cô ta" nhìn những giọt nước mắt của con gái ông đau lòng không thôi, phải biết Lam Vũ Đình tuy từ nhỏ có bệnh, liên tục ra vào bệnh việc để làm các loại trị liệu đau đớn, thế nhưng nàng vẫn không hề khóc, luôn mạnh mẽ cười cười với mọi người, ngược lại làm cho ông và Lam Hiên hai người đàn ông lệ rơi đầy mặt, còn bị nàng nhỏ nhẹ an ủi lại.Bây giờ nàng khóc lê hoa đái vũ trong lòng ông, phải là đau khổ, tổn thương như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn là do Thanh Tư Phong rồi, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức lôi cô ta lại đây xin lỗi Lam Vũ Đình.Lam Vũ Đình sau khi phát tiết khó chịu trong lòng mình ra mới ngước khuôn mặt đầy lệ của mình lên, hết sức đáng thương, âm thanh còn run rẫy: "Ba ba, người phải làm chủ cho con, Hoắc Kiến Minh dám khinh bạc con, làm Tư Phong nhìn thấy, giờ em ấy hiểu lầm không để ý tới con nữa rồi", nói rồi hai hàng lệ lại ướt đẫm, nàng là nhớ lại những lời nói lạnh lùng của Thanh Tư Phong mà đau lòng không thôi.Lam Thần Nhân yêu thương lau nước mắt cho Lam Vũ Đình: "Hoắc Kiến Minh thế nhưng đến đây khinh bạc con sao, sáng nay ba ba có nghe người giúp việc báo hắn có đến đây, không nghĩ tên nhãi này không xem trời đất ra gì, dám động đến người Lam gia chúng ta...còn về Thanh Tư Phong, Đình Đình ngoan, ba ba sẽ gọi cô ấy đến giải thích hiểu lầm, ba ba sẽ làm chủ cho con mà".Lam Vũ Đình nghe vậy lúc này ngẩng đầu lên nhìn ông: "Ba ba, con chỉ cần người giúp con dạy dỗ Hoắc Kiến Minh, về phần Tư Phong con muốn tự mình giải thích, ba ba phải hứa là không được đi tìm, hay làm khó em ấy""Được được, đều nghe theo con" Lam Thần Nhân thực sự không còn gì để nói, con gái hắn đã yêu Thanh Tư Phong đến nỗi như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa.Thanh Tư Phong bên này uống hết cả một vò rượu của người dân tộc tặng, sau đó bất tỉnh nhân sự ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau.Khi thức dậy đã gần 2 giờ chiều.Tác hại của rượu làm đầu cô đau như muốn nứt ra, hôm nay không có ai đến tìm cô, nhưng ra cửa vẫn thấy cái lồng nhiệt quen thuộc.Có chút tức giận không thèm để ý đến, nhưng bụng đói quá vẫn thua lí trí, cầm vào đổ ra bắt đầu lót dạ dày, thầm nghĩ đây là bữa cơm cuối cùng của Lam gia đi.Coi như là lấy cái kỉ niệm.Sau khi ăn xong cô ra khỏi nhà đi đến biệt thự, trên đường đi nhớ lại những lời nghẹn ngào nài nỉ bên tai của Lam Vũ Đình hôm qua, thiếu chút nữa làm cô lung lay ý chí muốn quay về, nhưng cuối c*̀ng vẫn cắn răng bước đi.Thanh Tư Phong, không được mềm lòng nữa.Khi tới biệt thự nói với người gác cổng muốn gặp Lâm quản gia, đợi khoảng mười lăm phút mới thấy ông ta hớt hải đi ra, mặt lộ vẻ sợ hãi, trên trán còn có mồ hôi hột.Thanh Tư Phong có chút hiếu kì trạng thái này của ông nhưng vẫn không nói gì, đợi ông lại gần mình rồi mới nói: "Lâm quản gia, tôi muốn nghỉ việc"Lâm Hạo đã lấy lại bình tĩnh ngồi xuống đối diện trước mặt cô, không có gì là ngạc nhiên với đề nghị này, thậm chí là biết trước cô tới để làm gì, ông chậm rãi mở miệng:" A Phong, không phải tôi muốn làm khó cô, nhưng cô nghỉ không được"Thanh Tư Phong lúc này mới ngạc nhiên: "A? Tại sao?"Lâm quản gia lại nói: "A Phong, nhị tiểu thư có lệnh, cô muốn nghỉ cũng được, nhưng phải trả lại số tiền mà cô đã vay để chữa trị cho A Hắc lúc trước, sau đó mới nói tiếp.Nếu như cô không trả nổi, cũng không sao, nhị tiểu thư đại phát từ bi, sẽ cho cô làm không công trả từ từ, ít nhất phải làm đến nửa năm mới trả xong.Cô suy nghĩ cho kĩ đi" sau đó ông như có thâm ý liếc nhìn Thanh Tư Phong: "Đừng làm nhị tiểu thư tức giận a A Phong, tự làm cho tốt đi" nói xong đứng lên đi vào biệt thự.Thanh Tư Phong thất thần trên đường trở về.Cô biết Lam Vũ Đình là đang cố ý làm khó mình.Tháng trước A Hắc (đám chó hoang mà Thanh Tư Phong nuôi) đột nhiên mắc bệnh, cả thân thể co giật, lúc đó cô chạy tới Lam gia cầu cứu, cô không muốn trơ mắt nhìn một sinh mệnh bên cạnh mình ra đi, dù cho nó chỉ là một con chó, mỗi lần nhìn chúng nó, cô lại nghĩ đến mình cũng là một sinh mệnh bị bỏ rơi, thương tiếc không thôi.Thế là Lam Vũ Đình cho người mang A Hắc đi chữa trị, cuối cùng nó cũng được cứu sống, bác sĩ nói trong người nó có khối u, chậm một lát nữa nó sẽ không qua khỏi.Cô lúc đó còn kích động ôm lấy nàng cảm tạ một phen, hứa sẽ trả lại chi phí chữa trị của A Hắc, thế nhưng đối với Lam Vũ Đình đó có đáng là gì, nàng phất tay nói không quan trọng, không cần phải trả.Lúc ấy cô muốn trả ngay cũng không được, vì trước đó đã gom tiền tiết kiệm gửi về cô nhi viện của cô lúc trước, thấy nàng nói vậy mới không để ý nữa.Nào ngờ hôm nay nàng lại lấy chuyện này ra làm khó cô a.Có chút tức giận lẫn buồn cười, trong lòng thầm nghĩ nàng đúng là trẻ con.Nhưng sâu trong lòng lại có một cỗ vui sướng, vì cô được ở lại, vì Lam Vũ Đình đã níu kéo cô.Lắc đầu thật mạnh muốn thổi bay cảm xúc này, không thể như thế được...- ------Đôi lời tác giảLâm quản gia lau mồ hôi trên trán khóc chít chít: A Phong, cô mà nghỉ việc là nhị tiểu thư sẽ không tha cho tôi, Lam lão gia sẽ không tha cho tôi, cả Lam gia sẽ không tha cho tôi a A Phong.....