Cổng trang viên Tần gia, thiếu gia Tần gia Tần Dư Trạch ăn mặc gọn gàng, đợi ông bà nội của hắn trở về. Tần Dư Trạch năm nay mười bảy tuổi, thân hình cao lớn, mắt hoa đào, mày dáng núi, đẹp trai sành điệu. (T_T) Trong trường học, Tần Dư Trạch được công nhận là nam thần giáo thảo. Chỉ là mặc dù Tần Dư Trạch có nhan sắc và xuất thân vượt trội, nhưng lại là người có tính cà lơ phất phơ, bỡn cợt với đời. Hôm nay nếu không phải những người khác trong nhà đều không rảnh qua đây, chỉ có thể để hắn đến đón, thì phần lớn là hắn vừa sáng sớm liền ra ngoài cùng đám bạn đi chơi game. Đến giờ rồi mà người còn chưa thấy đâu, Tần Dư Trạch không kiên nhẫn nhìn qua đồng hồ. Lão gia tử đang làm gì? Làm sao còn chưa đến? Đang lúc Tần Dư Trạch không kiên nhẫn, một chiếc xe van Ngũ Lăng Hoành Quang màu trắng dừng lại ở cổng trang viên xa hoa của Tần gia. Tài xế lái xe mặc một cái áo ba lỗ, đội một chiếc mũ rơm, một bộ dáng vẻ nông dân. Cửa sau xe mở ra, ông cụ Tần xuống xe đầu tiên, động tác lưu loát,…
Chương 23: 23: Em Là Cô Của Hắn Cô Ruột!
Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm NgườiTác giả: Nhĩ Phong TrùngTruyện Đô Thị, Truyện Hài HướcCổng trang viên Tần gia, thiếu gia Tần gia Tần Dư Trạch ăn mặc gọn gàng, đợi ông bà nội của hắn trở về. Tần Dư Trạch năm nay mười bảy tuổi, thân hình cao lớn, mắt hoa đào, mày dáng núi, đẹp trai sành điệu. (T_T) Trong trường học, Tần Dư Trạch được công nhận là nam thần giáo thảo. Chỉ là mặc dù Tần Dư Trạch có nhan sắc và xuất thân vượt trội, nhưng lại là người có tính cà lơ phất phơ, bỡn cợt với đời. Hôm nay nếu không phải những người khác trong nhà đều không rảnh qua đây, chỉ có thể để hắn đến đón, thì phần lớn là hắn vừa sáng sớm liền ra ngoài cùng đám bạn đi chơi game. Đến giờ rồi mà người còn chưa thấy đâu, Tần Dư Trạch không kiên nhẫn nhìn qua đồng hồ. Lão gia tử đang làm gì? Làm sao còn chưa đến? Đang lúc Tần Dư Trạch không kiên nhẫn, một chiếc xe van Ngũ Lăng Hoành Quang màu trắng dừng lại ở cổng trang viên xa hoa của Tần gia. Tài xế lái xe mặc một cái áo ba lỗ, đội một chiếc mũ rơm, một bộ dáng vẻ nông dân. Cửa sau xe mở ra, ông cụ Tần xuống xe đầu tiên, động tác lưu loát,… "Ngao ô..." Hổ Tử nằm trong lòng Lục Trạm Vũ, sau đó quay đầu về phía Tô Tô kêu nhỏ hai tiếng.Trong lúc bỏ đi, Hổ Tử cũng nhớ cô chủ của nó.Nhưng lại sợ bị cô chủ phạt nên liền nhảy lên người khác trước."Mày không ngoan, phải đánh đít.Mày còn không ra thì tao cũng không cần mày nữa!"Vừa nghe Tô Tô không cần mình Hổ Tử liền nóng nảy, gấp rút nhảy ra khỏi lòng Lục Trạm Vũ."Ngao ô...!ô ô..." Hai chân trước gẩy gẩy ống quần Tô Tô, hai tai hổ cụp xuống.Dáng vẻ nhóc con vô cùng đáng thương, khiến quản gia ở bên cạnh cảm thấy vô cùng đáng yêu.Thì ra mèo con đáng yêu như vậy sao? Đợi sau khi về hưu ông cũng phải đến tiệm thú cưng mua một con về nuôi mới được!Thấy thái độ nhận sai của Hổ Tử rất thành khẩn, Tô Tô liền tha thứ cho nó, cũng nghiêm túc dạy dỗ: "Lần sau không được chạy lung tung biết chưa?""Ô ô." Hổ Tử cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng sợ hãi.Trông dáng vẻ bé gái dạy dỗ thú cưng của mình rất ra dáng người lớn.Khuôn mặt nhỏ hơi mập nghiêm lại khiến Lục Trạm Vũ rất muốn véo một cái.Ngay lúc này, bảo vệ báo cáo với quản gia qua bộ đàm.Nói là ở cổng có một người đàn ông có ý định trèo tường nhà bọn họ, đã bị bọn họ bắt được.Bây giờ đang mang qua cho thiếu gia và quản gia xử lý, để thiếu gia và quản gia quyết định có báo cảnh sát hay không.Sau khi tắt bộ đàm, quản gia không nhịn được nói thầm: "Tường nhà chúng ta trêu chọc phải ai à? Sao hôm nay nhiều người muốn trèo vậy?"Không lâu sau Tần Dư Trạch liền bị bảo vệ dẫn đến trước mặt Lục Trạm Vũ.Tần Dư Trạch sau khi nhìn thấy Tô Tô và Hổ Tử thì thở phào.Hai con nhóc này không có chuyện gì là coi như giữ được cái đầu của hắn rồi."Hai người quen biết?" Lục Trạm Vũ hỏi."Ngại quá! Vị thiếu gia này, tôi không phải cố ý trèo tường nhà cậu đâu.Tôi là đến tìm hai nhóc con chúng nó."Tần Dư Trạch vừa giải thích, vừa tò mò về thân phận của cậu bé có dáng vẻ chỉ mới tám chín tuổi đang ngồi xe lăn ở trước mặt này.Hắn để người đi tra, nhưng nửa ngày trời mà cũng không tra được tin tức gì về ngôi nhà này.Trước khi vào đây hắn đã hình dung ra rất nhiều dáng vẻ về chủ nhà, nhưng không ngờ được chủ nhà lại là một người như vậy.Lục Trạm Vũ hỏi Tô Tô: "Em biết anh ta?"Tô Tô gật đầu: "Em biết."Vì thế Lục Trạm Vũ giơ tay ra hiệu cho bảo vệ thả Tần Dư Trạch ra.Sau khi được thả ra, chuyện đầu tiên Tần Dư Trạch làm chính là trừng mắt nhìn Hổ Tử ở trong lòng Tô Tô.Đều là tại nó!Hổ Tử dường như biết là hôm nay mình sai.Nó nằm im giả chết ở trong lòng Tô Tô, sợ hãi không dám động đậy."Em ấy là em gái của anh?" Lục Trạm Vũ lại hỏi."..." Tần Dư Trạch không dám phủ nhận, bởi vì nếu phủ nhận thì đối phương sẽ biết Tô Tô rốt cuộc là gì của hắn.Từ "cô" này dù thế nào hắn cũng không gọi ra khỏi miệng được."Không phải em gái." Tô Tô trả lời thay Tần Dư Trạch: "Em là cô của hắn!""Cô?" Quản gia lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Là cô mà ông hiểu à?"Tần Dư Trạch không muốn tiếp tục chủ đề này: "Cái đó, nếu như có tổn thất gì, tôi đều sẽ bồi thường.Nhưng có thể để cho chúng tôi về trước không, người trong nhà không thấy chúng tôi sẽ lo lắng..."Nhưng Tần Dư Trạch còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Tô Tô ở bên cạnh nói: "Là cô, cô ruột!"Tần Dư Trạch: "...".
"Ngao ô..." Hổ Tử nằm trong lòng Lục Trạm Vũ, sau đó quay đầu về phía Tô Tô kêu nhỏ hai tiếng.
Trong lúc bỏ đi, Hổ Tử cũng nhớ cô chủ của nó.
Nhưng lại sợ bị cô chủ phạt nên liền nhảy lên người khác trước.
"Mày không ngoan, phải đánh đít.
Mày còn không ra thì tao cũng không cần mày nữa!"
Vừa nghe Tô Tô không cần mình Hổ Tử liền nóng nảy, gấp rút nhảy ra khỏi lòng Lục Trạm Vũ.
"Ngao ô...!ô ô..." Hai chân trước gẩy gẩy ống quần Tô Tô, hai tai hổ cụp xuống.
Dáng vẻ nhóc con vô cùng đáng thương, khiến quản gia ở bên cạnh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Thì ra mèo con đáng yêu như vậy sao? Đợi sau khi về hưu ông cũng phải đến tiệm thú cưng mua một con về nuôi mới được!
Thấy thái độ nhận sai của Hổ Tử rất thành khẩn, Tô Tô liền tha thứ cho nó, cũng nghiêm túc dạy dỗ: "Lần sau không được chạy lung tung biết chưa?"
"Ô ô." Hổ Tử cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng sợ hãi.
Trông dáng vẻ bé gái dạy dỗ thú cưng của mình rất ra dáng người lớn.
Khuôn mặt nhỏ hơi mập nghiêm lại khiến Lục Trạm Vũ rất muốn véo một cái.
Ngay lúc này, bảo vệ báo cáo với quản gia qua bộ đàm.
Nói là ở cổng có một người đàn ông có ý định trèo tường nhà bọn họ, đã bị bọn họ bắt được.
Bây giờ đang mang qua cho thiếu gia và quản gia xử lý, để thiếu gia và quản gia quyết định có báo cảnh sát hay không.
Sau khi tắt bộ đàm, quản gia không nhịn được nói thầm: "Tường nhà chúng ta trêu chọc phải ai à? Sao hôm nay nhiều người muốn trèo vậy?"
Không lâu sau Tần Dư Trạch liền bị bảo vệ dẫn đến trước mặt Lục Trạm Vũ.
Tần Dư Trạch sau khi nhìn thấy Tô Tô và Hổ Tử thì thở phào.
Hai con nhóc này không có chuyện gì là coi như giữ được cái đầu của hắn rồi.
"Hai người quen biết?" Lục Trạm Vũ hỏi.
"Ngại quá! Vị thiếu gia này, tôi không phải cố ý trèo tường nhà cậu đâu.
Tôi là đến tìm hai nhóc con chúng nó."
Tần Dư Trạch vừa giải thích, vừa tò mò về thân phận của cậu bé có dáng vẻ chỉ mới tám chín tuổi đang ngồi xe lăn ở trước mặt này.
Hắn để người đi tra, nhưng nửa ngày trời mà cũng không tra được tin tức gì về ngôi nhà này.
Trước khi vào đây hắn đã hình dung ra rất nhiều dáng vẻ về chủ nhà, nhưng không ngờ được chủ nhà lại là một người như vậy.
Lục Trạm Vũ hỏi Tô Tô: "Em biết anh ta?"
Tô Tô gật đầu: "Em biết."
Vì thế Lục Trạm Vũ giơ tay ra hiệu cho bảo vệ thả Tần Dư Trạch ra.
Sau khi được thả ra, chuyện đầu tiên Tần Dư Trạch làm chính là trừng mắt nhìn Hổ Tử ở trong lòng Tô Tô.
Đều là tại nó!
Hổ Tử dường như biết là hôm nay mình sai.
Nó nằm im giả chết ở trong lòng Tô Tô, sợ hãi không dám động đậy.
"Em ấy là em gái của anh?" Lục Trạm Vũ lại hỏi.
"..." Tần Dư Trạch không dám phủ nhận, bởi vì nếu phủ nhận thì đối phương sẽ biết Tô Tô rốt cuộc là gì của hắn.
Từ "cô" này dù thế nào hắn cũng không gọi ra khỏi miệng được.
"Không phải em gái." Tô Tô trả lời thay Tần Dư Trạch: "Em là cô của hắn!"
"Cô?" Quản gia lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Là cô mà ông hiểu à?"
Tần Dư Trạch không muốn tiếp tục chủ đề này: "Cái đó, nếu như có tổn thất gì, tôi đều sẽ bồi thường.
Nhưng có thể để cho chúng tôi về trước không, người trong nhà không thấy chúng tôi sẽ lo lắng..."
Nhưng Tần Dư Trạch còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Tô Tô ở bên cạnh nói: "Là cô, cô ruột!"
Tần Dư Trạch: "...".
Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm NgườiTác giả: Nhĩ Phong TrùngTruyện Đô Thị, Truyện Hài HướcCổng trang viên Tần gia, thiếu gia Tần gia Tần Dư Trạch ăn mặc gọn gàng, đợi ông bà nội của hắn trở về. Tần Dư Trạch năm nay mười bảy tuổi, thân hình cao lớn, mắt hoa đào, mày dáng núi, đẹp trai sành điệu. (T_T) Trong trường học, Tần Dư Trạch được công nhận là nam thần giáo thảo. Chỉ là mặc dù Tần Dư Trạch có nhan sắc và xuất thân vượt trội, nhưng lại là người có tính cà lơ phất phơ, bỡn cợt với đời. Hôm nay nếu không phải những người khác trong nhà đều không rảnh qua đây, chỉ có thể để hắn đến đón, thì phần lớn là hắn vừa sáng sớm liền ra ngoài cùng đám bạn đi chơi game. Đến giờ rồi mà người còn chưa thấy đâu, Tần Dư Trạch không kiên nhẫn nhìn qua đồng hồ. Lão gia tử đang làm gì? Làm sao còn chưa đến? Đang lúc Tần Dư Trạch không kiên nhẫn, một chiếc xe van Ngũ Lăng Hoành Quang màu trắng dừng lại ở cổng trang viên xa hoa của Tần gia. Tài xế lái xe mặc một cái áo ba lỗ, đội một chiếc mũ rơm, một bộ dáng vẻ nông dân. Cửa sau xe mở ra, ông cụ Tần xuống xe đầu tiên, động tác lưu loát,… "Ngao ô..." Hổ Tử nằm trong lòng Lục Trạm Vũ, sau đó quay đầu về phía Tô Tô kêu nhỏ hai tiếng.Trong lúc bỏ đi, Hổ Tử cũng nhớ cô chủ của nó.Nhưng lại sợ bị cô chủ phạt nên liền nhảy lên người khác trước."Mày không ngoan, phải đánh đít.Mày còn không ra thì tao cũng không cần mày nữa!"Vừa nghe Tô Tô không cần mình Hổ Tử liền nóng nảy, gấp rút nhảy ra khỏi lòng Lục Trạm Vũ."Ngao ô...!ô ô..." Hai chân trước gẩy gẩy ống quần Tô Tô, hai tai hổ cụp xuống.Dáng vẻ nhóc con vô cùng đáng thương, khiến quản gia ở bên cạnh cảm thấy vô cùng đáng yêu.Thì ra mèo con đáng yêu như vậy sao? Đợi sau khi về hưu ông cũng phải đến tiệm thú cưng mua một con về nuôi mới được!Thấy thái độ nhận sai của Hổ Tử rất thành khẩn, Tô Tô liền tha thứ cho nó, cũng nghiêm túc dạy dỗ: "Lần sau không được chạy lung tung biết chưa?""Ô ô." Hổ Tử cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng sợ hãi.Trông dáng vẻ bé gái dạy dỗ thú cưng của mình rất ra dáng người lớn.Khuôn mặt nhỏ hơi mập nghiêm lại khiến Lục Trạm Vũ rất muốn véo một cái.Ngay lúc này, bảo vệ báo cáo với quản gia qua bộ đàm.Nói là ở cổng có một người đàn ông có ý định trèo tường nhà bọn họ, đã bị bọn họ bắt được.Bây giờ đang mang qua cho thiếu gia và quản gia xử lý, để thiếu gia và quản gia quyết định có báo cảnh sát hay không.Sau khi tắt bộ đàm, quản gia không nhịn được nói thầm: "Tường nhà chúng ta trêu chọc phải ai à? Sao hôm nay nhiều người muốn trèo vậy?"Không lâu sau Tần Dư Trạch liền bị bảo vệ dẫn đến trước mặt Lục Trạm Vũ.Tần Dư Trạch sau khi nhìn thấy Tô Tô và Hổ Tử thì thở phào.Hai con nhóc này không có chuyện gì là coi như giữ được cái đầu của hắn rồi."Hai người quen biết?" Lục Trạm Vũ hỏi."Ngại quá! Vị thiếu gia này, tôi không phải cố ý trèo tường nhà cậu đâu.Tôi là đến tìm hai nhóc con chúng nó."Tần Dư Trạch vừa giải thích, vừa tò mò về thân phận của cậu bé có dáng vẻ chỉ mới tám chín tuổi đang ngồi xe lăn ở trước mặt này.Hắn để người đi tra, nhưng nửa ngày trời mà cũng không tra được tin tức gì về ngôi nhà này.Trước khi vào đây hắn đã hình dung ra rất nhiều dáng vẻ về chủ nhà, nhưng không ngờ được chủ nhà lại là một người như vậy.Lục Trạm Vũ hỏi Tô Tô: "Em biết anh ta?"Tô Tô gật đầu: "Em biết."Vì thế Lục Trạm Vũ giơ tay ra hiệu cho bảo vệ thả Tần Dư Trạch ra.Sau khi được thả ra, chuyện đầu tiên Tần Dư Trạch làm chính là trừng mắt nhìn Hổ Tử ở trong lòng Tô Tô.Đều là tại nó!Hổ Tử dường như biết là hôm nay mình sai.Nó nằm im giả chết ở trong lòng Tô Tô, sợ hãi không dám động đậy."Em ấy là em gái của anh?" Lục Trạm Vũ lại hỏi."..." Tần Dư Trạch không dám phủ nhận, bởi vì nếu phủ nhận thì đối phương sẽ biết Tô Tô rốt cuộc là gì của hắn.Từ "cô" này dù thế nào hắn cũng không gọi ra khỏi miệng được."Không phải em gái." Tô Tô trả lời thay Tần Dư Trạch: "Em là cô của hắn!""Cô?" Quản gia lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: "Là cô mà ông hiểu à?"Tần Dư Trạch không muốn tiếp tục chủ đề này: "Cái đó, nếu như có tổn thất gì, tôi đều sẽ bồi thường.Nhưng có thể để cho chúng tôi về trước không, người trong nhà không thấy chúng tôi sẽ lo lắng..."Nhưng Tần Dư Trạch còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Tô Tô ở bên cạnh nói: "Là cô, cô ruột!"Tần Dư Trạch: "...".