Tác giả:

Tôi là Hasegawa Hazara, một thanh niên 17 tuổi, bề ngoài cái đầu tóc bù xù do hơn ba tháng không cắt thì gương mặt cũng xem là ưa nhìn, cặp mắt nhìn như cá chết sau ba tháng tự kỉ trong phòng chơi game và cày anime, bây giờ tôi đi ra đường ai nhìn vào cũng như mấy thằng hút chích vậy. Tại sao tôi lại thảm như hôm nay á? Tôi đã mất hết lẽ sống của mình, cuộc đời tôi vốn đã bất hạnh, người thân tôi giờ chẵn còn ai, ba mẹ đã ra đi, tận mắt chứng kiến người mình yêu mất tích mà chả làm được gì. Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh....tất cả đều quá nhanh trong mười một năm nay. Khi đó, cuộc sống của tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ ba và mẹ, khi đó không còn gì sung sướng hơn, nhưng..... vào cái ngày định mệnh đó, nó đã cướp mất đi tính mạng người mẹ của tôi. Đêm hôm đó, vào lúc ba tôi bận đi làm đêm, một tên điên đột nhập vào nhà, hắn đập hết đồ và giết mẹ tôi, còn mẹ thì vì cứu tôi nên bịt miệng tôi và nhét xuống gầm gường, mẹ còn dặn là dù có chuyện gì…

Chương 44: Ác mộng ở tầng 100

Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới KhácTác giả: Just EcchiTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Trọng SinhTôi là Hasegawa Hazara, một thanh niên 17 tuổi, bề ngoài cái đầu tóc bù xù do hơn ba tháng không cắt thì gương mặt cũng xem là ưa nhìn, cặp mắt nhìn như cá chết sau ba tháng tự kỉ trong phòng chơi game và cày anime, bây giờ tôi đi ra đường ai nhìn vào cũng như mấy thằng hút chích vậy. Tại sao tôi lại thảm như hôm nay á? Tôi đã mất hết lẽ sống của mình, cuộc đời tôi vốn đã bất hạnh, người thân tôi giờ chẵn còn ai, ba mẹ đã ra đi, tận mắt chứng kiến người mình yêu mất tích mà chả làm được gì. Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh....tất cả đều quá nhanh trong mười một năm nay. Khi đó, cuộc sống của tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ ba và mẹ, khi đó không còn gì sung sướng hơn, nhưng..... vào cái ngày định mệnh đó, nó đã cướp mất đi tính mạng người mẹ của tôi. Đêm hôm đó, vào lúc ba tôi bận đi làm đêm, một tên điên đột nhập vào nhà, hắn đập hết đồ và giết mẹ tôi, còn mẹ thì vì cứu tôi nên bịt miệng tôi và nhét xuống gầm gường, mẹ còn dặn là dù có chuyện gì… Đã được chín tháng kể từ trận chiến đó, tôi đã tập luyện ở Xích Long ngục này dưới sự chỉ đạo của Celia, một cựu anh hùng. Hiện tại tôi đã vượt chín mươi tám, và đang chật vật ở tầng chín mươi chín, chủ tầng là một con Lôi Phụng, tốc độ của nó rất kinh khủng, và đặc biệt là đòn tấng công của nó xuyên một trăm phần trăm giáp của tôi. Tức là chỉ cần trúng đòn thì tôi sẽ chắc chắn chết, à không, hai đòn chứ, máu của tôi khá nhiều mà.Tôi sử dụng tốc độ của mình phóng đến nó và chém bằng thanh kiếm được rèn lại của mình. Thanh kiếm được thêm vào Hắc ma pháp, giúp tăng sát thương và gây chí mạng cao. Thanh kiếm của tôi vừa đưa đến gần con Lôi Phụng thì nó biến mất và tấng công tôi từ phía sau bằng [Điện kích], một chiêu sốc phát chết luôn đúng như tên gọi. Nhưng hên là tôi kịp né sang một bên. Tôi xoay lại thanh kiếm của mình và phi đến chỗ nó.Thanh kiếm được tôi truyền một nhiệt lượng khổng lồ vào. Thanh kiếm đâm đến chỗ Lôi Phụng, thanh kiếm bay xuyên qua nó và để lại trên ngực nó một cái lổ lớn và Lôi phụng từ từ tan biến và để lại đó một đốm sáng vàng lớn. Đốm sáng từ từ bay đến chỗ tôi và bị thanh kiếm nuốt chửng. Sau khi đốm sánh bị nuốt chửng, tôi đến chỗ Celia đang ngồi uốn trà gần đó, sensei thảnh thơi thật. Ừ, giờ tôi phải gọi Cleia là Sensei vì vài tháng trước cô ấy vừa cho tôi một trận đòn..... Thôi, tôi không muốn nhắc lại..... Đó là một kỉ niệm không đẹp."Trận chiến dễ nhỉ" Sensei uốn trà rồi nhìn tôi nháy mắt."Vâng vâng""Vậy cậu muốn đến tầng tiếp theo hay nghỉ ngơi ở đây rồi mai lên luôn""Lên luôn đi, tôi rất mong được ra bên ngoài và gặp lại vợ mình" Phải, chín tháng không được gặp vợ mình thì tôi cũng thấy nhớ vậy, ăn chay chín tháng nay, giờ thèm ăn mặn. (Tác: Sensei để ngắm à? .-.)"Hmm, được rồi, dù tôi chưa đến tầng một trăm nhưng tôi nghĩ với sức mạnh hiện tại của cậu chắc chắn sẽ phá đảo được" Sensei vừa nói vừa cất bộ ấm trà của mình vào. Ể, làm sao cô ấy có bộ ấm trà ở đây nhỉ. Mà thôi kệ đi.Nói rồi, chúng tôi mở cánh cửa dẫn đến cầu thang tầng một trăm và tiến xuống dưới.Cây cầu thanh này được làm to gấp ba lần mấy cầu thang khác, họa tiết cũng rõ hơn như thể có ai đó lau chùi nó mỗi ngày vậy. Ể, có người lau chùi nó mỗi ngày thật, cầu thang hoàn toàn không có bụi bẩn. Trừ phần bọn tôi vừa đi qua. Tầng một trăm có người sống thật à. Hmm, mong sao là tôi đúng, vì tôi không muốn ở tầng một trăm có con rồng to tổ chảng chờ mình đâu.Đi một lúc thì chúng tôi đã đến điểm kết thúc của chuyến hành trình này, cánh cổng đưa chúng tôi đến tầng một trăm. Cánh cổng này to gấp đôi mấy cảnh cổng khác, và sạch sẽ hơn nhiều.'Két két két' Những âm thanh khô khốc vang lên khi tôi mở cánh cửa. Bên trong hoàn toàn tối thui. Bỗng một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người tôi. Sensei thì bám chặt lấy áo tôi run rẩy. Tôi bất giác nuốt nước bọt và nhìn kĩ vào bên trong. Một con mắt đỏ ngầu hiện ra. Con mắt đó nhìn vào như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi. Bỗng những ngọn đèn dầu xung quanh cháy lên, hiện ra ở đó, một con rồng đỏ như máu cùng cái sát khí kinh khủng đó xuất hiện trước mặt chúng tôi. Sensei sợ hãi thốt lên:"Xích Long......Sandora"

Đã được chín tháng kể từ trận chiến đó, tôi đã tập luyện ở Xích Long ngục này dưới sự chỉ đạo của Celia, một cựu anh hùng. Hiện tại tôi đã vượt chín mươi tám, và đang chật vật ở tầng chín mươi chín, chủ tầng là một con Lôi Phụng, tốc độ của nó rất kinh khủng, và đặc biệt là đòn tấng công của nó xuyên một trăm phần trăm giáp của tôi. Tức là chỉ cần trúng đòn thì tôi sẽ chắc chắn chết, à không, hai đòn chứ, máu của tôi khá nhiều mà.

Tôi sử dụng tốc độ của mình phóng đến nó và chém bằng thanh kiếm được rèn lại của mình. Thanh kiếm được thêm vào Hắc ma pháp, giúp tăng sát thương và gây chí mạng cao. Thanh kiếm của tôi vừa đưa đến gần con Lôi Phụng thì nó biến mất và tấng công tôi từ phía sau bằng [Điện kích], một chiêu sốc phát chết luôn đúng như tên gọi. Nhưng hên là tôi kịp né sang một bên. Tôi xoay lại thanh kiếm của mình và phi đến chỗ nó.

Thanh kiếm được tôi truyền một nhiệt lượng khổng lồ vào. Thanh kiếm đâm đến chỗ Lôi Phụng, thanh kiếm bay xuyên qua nó và để lại trên ngực nó một cái lổ lớn và Lôi phụng từ từ tan biến và để lại đó một đốm sáng vàng lớn. Đốm sáng từ từ bay đến chỗ tôi và bị thanh kiếm nuốt chửng. Sau khi đốm sánh bị nuốt chửng, tôi đến chỗ Celia đang ngồi uốn trà gần đó, sensei thảnh thơi thật. Ừ, giờ tôi phải gọi Cleia là Sensei vì vài tháng trước cô ấy vừa cho tôi một trận đòn..... Thôi, tôi không muốn nhắc lại..... Đó là một kỉ niệm không đẹp.

"Trận chiến dễ nhỉ" Sensei uốn trà rồi nhìn tôi nháy mắt.

"Vâng vâng"

"Vậy cậu muốn đến tầng tiếp theo hay nghỉ ngơi ở đây rồi mai lên luôn"

"Lên luôn đi, tôi rất mong được ra bên ngoài và gặp lại vợ mình" Phải, chín tháng không được gặp vợ mình thì tôi cũng thấy nhớ vậy, ăn chay chín tháng nay, giờ thèm ăn mặn. (Tác: Sensei để ngắm à? .-.)

"Hmm, được rồi, dù tôi chưa đến tầng một trăm nhưng tôi nghĩ với sức mạnh hiện tại của cậu chắc chắn sẽ phá đảo được" Sensei vừa nói vừa cất bộ ấm trà của mình vào. Ể, làm sao cô ấy có bộ ấm trà ở đây nhỉ. Mà thôi kệ đi.

Nói rồi, chúng tôi mở cánh cửa dẫn đến cầu thang tầng một trăm và tiến xuống dưới.

Cây cầu thanh này được làm to gấp ba lần mấy cầu thang khác, họa tiết cũng rõ hơn như thể có ai đó lau chùi nó mỗi ngày vậy. Ể, có người lau chùi nó mỗi ngày thật, cầu thang hoàn toàn không có bụi bẩn. Trừ phần bọn tôi vừa đi qua. Tầng một trăm có người sống thật à. Hmm, mong sao là tôi đúng, vì tôi không muốn ở tầng một trăm có con rồng to tổ chảng chờ mình đâu.

Đi một lúc thì chúng tôi đã đến điểm kết thúc của chuyến hành trình này, cánh cổng đưa chúng tôi đến tầng một trăm. Cánh cổng này to gấp đôi mấy cảnh cổng khác, và sạch sẽ hơn nhiều.

'Két két két' Những âm thanh khô khốc vang lên khi tôi mở cánh cửa. Bên trong hoàn toàn tối thui. Bỗng một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người tôi. Sensei thì bám chặt lấy áo tôi run rẩy. Tôi bất giác nuốt nước bọt và nhìn kĩ vào bên trong. Một con mắt đỏ ngầu hiện ra. Con mắt đó nhìn vào như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi. Bỗng những ngọn đèn dầu xung quanh cháy lên, hiện ra ở đó, một con rồng đỏ như máu cùng cái sát khí kinh khủng đó xuất hiện trước mặt chúng tôi. Sensei sợ hãi thốt lên:

"Xích Long......Sandora"

Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới KhácTác giả: Just EcchiTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Trọng SinhTôi là Hasegawa Hazara, một thanh niên 17 tuổi, bề ngoài cái đầu tóc bù xù do hơn ba tháng không cắt thì gương mặt cũng xem là ưa nhìn, cặp mắt nhìn như cá chết sau ba tháng tự kỉ trong phòng chơi game và cày anime, bây giờ tôi đi ra đường ai nhìn vào cũng như mấy thằng hút chích vậy. Tại sao tôi lại thảm như hôm nay á? Tôi đã mất hết lẽ sống của mình, cuộc đời tôi vốn đã bất hạnh, người thân tôi giờ chẵn còn ai, ba mẹ đã ra đi, tận mắt chứng kiến người mình yêu mất tích mà chả làm được gì. Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh....tất cả đều quá nhanh trong mười một năm nay. Khi đó, cuộc sống của tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ ba và mẹ, khi đó không còn gì sung sướng hơn, nhưng..... vào cái ngày định mệnh đó, nó đã cướp mất đi tính mạng người mẹ của tôi. Đêm hôm đó, vào lúc ba tôi bận đi làm đêm, một tên điên đột nhập vào nhà, hắn đập hết đồ và giết mẹ tôi, còn mẹ thì vì cứu tôi nên bịt miệng tôi và nhét xuống gầm gường, mẹ còn dặn là dù có chuyện gì… Đã được chín tháng kể từ trận chiến đó, tôi đã tập luyện ở Xích Long ngục này dưới sự chỉ đạo của Celia, một cựu anh hùng. Hiện tại tôi đã vượt chín mươi tám, và đang chật vật ở tầng chín mươi chín, chủ tầng là một con Lôi Phụng, tốc độ của nó rất kinh khủng, và đặc biệt là đòn tấng công của nó xuyên một trăm phần trăm giáp của tôi. Tức là chỉ cần trúng đòn thì tôi sẽ chắc chắn chết, à không, hai đòn chứ, máu của tôi khá nhiều mà.Tôi sử dụng tốc độ của mình phóng đến nó và chém bằng thanh kiếm được rèn lại của mình. Thanh kiếm được thêm vào Hắc ma pháp, giúp tăng sát thương và gây chí mạng cao. Thanh kiếm của tôi vừa đưa đến gần con Lôi Phụng thì nó biến mất và tấng công tôi từ phía sau bằng [Điện kích], một chiêu sốc phát chết luôn đúng như tên gọi. Nhưng hên là tôi kịp né sang một bên. Tôi xoay lại thanh kiếm của mình và phi đến chỗ nó.Thanh kiếm được tôi truyền một nhiệt lượng khổng lồ vào. Thanh kiếm đâm đến chỗ Lôi Phụng, thanh kiếm bay xuyên qua nó và để lại trên ngực nó một cái lổ lớn và Lôi phụng từ từ tan biến và để lại đó một đốm sáng vàng lớn. Đốm sáng từ từ bay đến chỗ tôi và bị thanh kiếm nuốt chửng. Sau khi đốm sánh bị nuốt chửng, tôi đến chỗ Celia đang ngồi uốn trà gần đó, sensei thảnh thơi thật. Ừ, giờ tôi phải gọi Cleia là Sensei vì vài tháng trước cô ấy vừa cho tôi một trận đòn..... Thôi, tôi không muốn nhắc lại..... Đó là một kỉ niệm không đẹp."Trận chiến dễ nhỉ" Sensei uốn trà rồi nhìn tôi nháy mắt."Vâng vâng""Vậy cậu muốn đến tầng tiếp theo hay nghỉ ngơi ở đây rồi mai lên luôn""Lên luôn đi, tôi rất mong được ra bên ngoài và gặp lại vợ mình" Phải, chín tháng không được gặp vợ mình thì tôi cũng thấy nhớ vậy, ăn chay chín tháng nay, giờ thèm ăn mặn. (Tác: Sensei để ngắm à? .-.)"Hmm, được rồi, dù tôi chưa đến tầng một trăm nhưng tôi nghĩ với sức mạnh hiện tại của cậu chắc chắn sẽ phá đảo được" Sensei vừa nói vừa cất bộ ấm trà của mình vào. Ể, làm sao cô ấy có bộ ấm trà ở đây nhỉ. Mà thôi kệ đi.Nói rồi, chúng tôi mở cánh cửa dẫn đến cầu thang tầng một trăm và tiến xuống dưới.Cây cầu thanh này được làm to gấp ba lần mấy cầu thang khác, họa tiết cũng rõ hơn như thể có ai đó lau chùi nó mỗi ngày vậy. Ể, có người lau chùi nó mỗi ngày thật, cầu thang hoàn toàn không có bụi bẩn. Trừ phần bọn tôi vừa đi qua. Tầng một trăm có người sống thật à. Hmm, mong sao là tôi đúng, vì tôi không muốn ở tầng một trăm có con rồng to tổ chảng chờ mình đâu.Đi một lúc thì chúng tôi đã đến điểm kết thúc của chuyến hành trình này, cánh cổng đưa chúng tôi đến tầng một trăm. Cánh cổng này to gấp đôi mấy cảnh cổng khác, và sạch sẽ hơn nhiều.'Két két két' Những âm thanh khô khốc vang lên khi tôi mở cánh cửa. Bên trong hoàn toàn tối thui. Bỗng một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người tôi. Sensei thì bám chặt lấy áo tôi run rẩy. Tôi bất giác nuốt nước bọt và nhìn kĩ vào bên trong. Một con mắt đỏ ngầu hiện ra. Con mắt đó nhìn vào như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi. Bỗng những ngọn đèn dầu xung quanh cháy lên, hiện ra ở đó, một con rồng đỏ như máu cùng cái sát khí kinh khủng đó xuất hiện trước mặt chúng tôi. Sensei sợ hãi thốt lên:"Xích Long......Sandora"

Chương 44: Ác mộng ở tầng 100