Tác giả:

"Cha, Tư Đồ gia muốn thông gia với chúng ta sao?" Hách Liên Mặc nhìn bóng lưng của một lão nhân, lo lắng hỏi. Lão nhân đang chắp tay đứng ở trước bức tranh Bách Điểu Triều Phượng, như đang suy nghĩ gì đó, qua một lúc lâu, mới thản nhiên nói, "Ừ." "Vậy ngài có đồng ý không?" Hách Liên Mặc hỏi. "Có." "Nhưng mà cha..." Hách Liên Mặc do dự một hồi, nói, "Tư Đồ Quýnh hắn...!Có mấy người vợ trước đó đều chết hết...!Chuyện này..." Lão nhân không có trả lời, chỉ hỏi, "Hách Liên gia của chúng ta ai có võ công kém cỏi nhất?" Hách Liên Mặc cả kinh, hoảng loạn cúi đầu xuống, có hơi chột dạ nói, "Là...!Tử Nhứ." Lão nhân xoay người lại, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng nói, "Con dám gạt ta." "Cha..." Hách Liên Mặc lập tức quỳ xuống đất, giọng nói có hơi buồn bã, "Chúng ta đã bức tỷ tỷ của Tiểu Bạch đi rồi, con của nhị ca, chỉ còn mỗi Tiểu Bạch thôi..." "Hách Liên gia của ta không cần người vô dụng." Lão nhân phất tay áo, lạnh lùng nói, "Hai đứa nhỏ của nhị ca con, một đứa trời sinh cơ thể có khuyết điểm…

Truyện chữ