Sương khói lượn lờ, còn có mùi rượu nồng đậm tràn ngập trong không khí, cửa sổ sát đất mở toang, cái màn giường bị gió bên ngoài thổi bay lên, lại rơi xuống. Lại thổi không tiêu tan cái mùi hương khó ngửi của thuốc lá và rượu lẫn lộn với nhau. Kiều Cảnh Nhiên ngã trên mặt đất, bày hình chữ đại (大) trên sàn nhà, sàn nhà không phải lót bằng đá hoa, mà được lót bằng ván gỗ, đông ấm hạ lạnh, trên ván gỗ còn trải thảm lông, cho nên hoàn toàn không khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng. Chính là, tâm cô lại lạnh lẽo, như thế nào cũng, không ấm áp được. Bởi vì, người giúp cô bố trí những thứ này, đã không còn nữa. Chai rượu hỗn loạn trên tấm thảm lông, còn có cúi đầu liền có thể nhìn thấy đầu thuốc lá. Tay phải Kiều Cảnh Nhiên còn cầm một chai rượu trống không. Mà tay trái, đang cầm một tấm ảnh. Trên ảnh chụp là cô, cùng một cô gái đang cười ấm áp. Cô vui vẻ ôm lấy cô gái kia, mà cô gái bị cô ôm cũng ôm lấy cô, nụ cười trên mặt, hoàn toàn không có gì là mất tự nhiên cả. Tay Kiều Cảnh Nhiên, gắt…

Truyện chữ