Năm 1967. Đồn cảnh sát Đồn Môn. Thạch Chí Kiên đưa bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lá cây và dùi cui cho người quản lý kho hàng. Qua cửa sổ sắt, người quản lý kho hàng béo phì cẩn thận kiểm tra mũ cảnh sát, quần áo, thắt lưng và dùi cui của Thạch Chí Kiên, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi rồi.” Thạch Chí Kiên mỉm cười với đối phương rồi quay người rời đi. Một giọng nói vang lên từ phía sau: “Hắn có phải là Thạch Chí Kiên bị sa thải hay không?” “Không phải hắn thì còn có thể là ai? Đắc tội Khôn ca, hắn còn có thể ở lại lực lượng cảnh sát mới là lạ.” Giọng điệu của gã nhân viên quản lý vô cùng khinh thường. “Đáng tiếc, nghe nói hắn mới vào làm được một tháng.” “Chỉ có thứ đầu óc bã đậu mới đối nghịch với Khôn ca.” Thạch Chí Kiên bước ra khỏi cửa, tiếng nói phía sau nhỏ dần. Mặt trời lên cao, thời tiết vẫn còn nắng nóng vào tháng 10. Thạch Chí Kiên mặc áo trắng quần đen, tóc dính vào trán trái, che đi vết thương đã khâu. “A Kiên.” “Cậu út.” Hai âm thanh đồng thời vang lên…
Tác giả: