"Tỉnh lại đi Tiểu Dung". Trương Dung tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, mở mắt ra chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang nhìn anh với vẻ quan tâm, vừa vỗ vai vừa gọi. Thấy anh mở mắt, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, thu tay về, nhắc nhở anh: "Tiểu Dung, tôi đã cố gắng hết sức để giúp em thắng chương trình này. Em đừng cố ý nữa. Em bị phong sát trong suốt một năm nhưng chỉ cần dựa vào chương trình này chắc chắn em có thể để đứng lên. Tiểu Dung em phải nắm chắc cơ hội lần này". Chương trình gì? Tôi có ở trên phim trường đâu? À khoan, người phụ nữ này là ai? Trương Dung kinh ngạc nhìn quanh. Đây là một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, không có cửa sổ, sofa được kê sát tường, đối diện với bàn trang điểm, chiếc gương phản chiếc rõ nét một thanh niên tuấn tú đang nhìn chính anh ta kinh ngạc, Người đàn ông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông trắng, không có hoa văn, trông rất đơn giản. Nhưng trang phục bình thường này lại khiến anh trở nên nổi bật trong gió, với đôi môi đỏ và hàm…

Truyện chữ