Tác giả:

Ánh dương dần tắt nơi phía tây chân trời, ánh sáng cam vàng buổi chiều tà mang vẻ buồn bã khó hiểu bao trùm tòa biệt thự cổ kính mang màu sắc trầm buồn tọa lạc nơi hoang mạc vắng lặng yên tĩnh này càng tôn lên sự vẻ thê lương cô quạnh của nó. Nói là biệt thự thật là khiêm tốn, tôi nên gọi nó là tòa lâu đài cũng không sai đâu. Tòa nhà hơn 83 phòng và vô số đường hầm, mật thất mà tới một con ma rảnh rỗi chẳng có việc vì làm là tôi đây cũng chưa đi hết được đủ khiến bạn hình dung về sự to lớn, đồ sộ, hoàng tráng của nó không? Nếu chưa, tôi phải nói thêm là nó còn có 6 tầng lầu đấy, chà chà, 83 nhân cho 6, bạn có thể hình dung ra chưa? Chưa kể tới mật thất hầm ngầm đâu, ây cha… Rộng lớn như một doanh trại ấy chứ! Tôi không biết trước đó nó dùng làm cho việc gì, vì sao lại bị bỏ hoang và vì sao giờ đây lại được mấy lão chết tiệt kia tái sử dụng lại cái lâu đài nằm ở nơi cực cực cực kỳ hẻo lánh, bốn bề hoang mạc vắng lặng không thấy bóng dáng bất kỳ sinh vật sống nào ngoại trừ vài cây xương…

Truyện chữ