“Phanh” Bạch Nguyệt đem cái lon dưới chân đá đi thật xa, tay sờ sờ túi, còn có mười hai đồng, buổi tối chỉ có tùy tiện ăn bát mì sợi . Chuyện ngày mai nói sau. Tối nay ăn xong trở về phòng thôi, chủ nhà phỏng chừng lại đang đứng canh chừng sẵn ở cửa rồi. Ai, vì sao người ta thì sống giàu sang dư dả, mà mình thì sống khổ thế này. Cha mẹ thật quá đáng mà, các ngươi đã đi sớm thì thôi, sao còn lưu một đống nợ nần? Hại chết người. “Xả rác bừa bãi, phạt năm đồng.” Phía sau Bạch Nguyệt đột nhiên vang lên một giọng nói âm lượng cao vút, Bạch Nguyệt nhìn lại. Tại sao lại xui xẻo thế chứ , bị dì lao công bắt tại trận. Bạch Nguyệt nhìn cái lon bị mình một cước đá bay, vội vàng lượm lại trong tay nịnh nọt nói:“Dì, à không, chị, hiểu lầm rồi, em đây là không cẩn thận làm rớt , em còn muốn cầm đem về bán ấy chứ. Hai xu đấy. Tuyệt đối không phải ném xuống.” Bà ta gắt gao nhìn Bạch Nguyệt đang ôm cái lon như ôm đồ quý, nhìn rồi lại nhìn. Không nói gì, xoay người rời đi. Bạch Nguyệt thở ra một hơi,…
Tác giả: