Trong một góc tối tăm tại địa phủ, một người con gái đang trầm mặc bên cung đàn. Âm thanh như muốn khóc, khiến người không khỏi cảm thấy thê lương. -Tỷ tỷ…. -Sai nhi… Gọi là Sai nhi nhưng thực tế lại là một con quỷ nhỏ, nanh dài nhọn hoắt, đang nhìn cô gái với đôi mắt buồn buồn. -Chủ nhân nói….Đã tới lúc tỷ đi rồi. Thiếu nữ có hơi chấn động. Nhớ lại trước đây mình đã mong chờ ngày này biết bao. Mình đã chờ phút được rời địa phủ….Rời khỏi nơi tối tăm này. Như lời người kia đã hứa, mau chóng đòi lại những gì người đã nợ ta. Nhưng mà…. -Tỷ tỷ…- Quỷ nhỏ ngước mắt nhìn nàng-Chủ nhân nói….Chỉ cần tỷ tỷ vui vẻ là được. Vui vẻ, không…không nhất thiết phải trả thù. Chỉ cần tỷ vui thôi. Từ khi bước chân vào địa phủ, nàng đã luôn nuôi mối hận. Hận nhất là chuyện đứa con thân sinh của mình bị người đàn bà ngoan độc kia cho là nghiệt chủng, phải chết đi trong tức tưởi. Người đàn ông vốn là lang quân lại đối xử lạnh nhạt. Vì nàng không còn giá trị lợi dụng, vì….vì nàng luôn tự mình đa tình, hết…
Tác giả: