An Bình mở mắt, khung cảnh trước mặt vừa xa lạ lại quen thuộc làm cô mờ mịt. Theo phản xạ, An Bình nâng tay mình lên nhìn. Kinh ngạc, đôi tay vốn dĩ chai sần nhăn nheo vì tuổi tác giờ lại trở nên trơn mịn non nớt, mặc dù trên bàn tay vẫn có vết chai nhưng mà vết chai đó không bằng một phần mười những vết chai đã hằng trên tay của cô. An Bình trong mắt loé lên nghiêng đầu nhìn một vòng. Đây là căn phòng nhỏ đơn giản đến không đơn giản hơn, trong phòng có bốn chiếc giường, một cái bàn tròn và bốn cái tủ nhỏ đã cũ. Quen thuộc lắm, đây là khung cảnh khi đó! Hít mạnh một hơi, An Bình nhắm chặt mắt lại. Một giọt nước mắt nhẹ lăn xuống khoé mắt. Cô… sống lại? không… phải nói là trùng sinh. Cô lại được trùng sinh rồi sau? An Bình là một họa sĩ nghiệp dư, cuối năm 2015 cô bị tai nạn sau đó rời đi thế giới. Cứ nghĩ sẽ chết, nhưng cô lại được trọng sinh, được xuyên qua thời không đến một thế giới khác. Ở đó là cổ đại, có vua chúa quan quyền. Cô được trọng sinh trong gia đình là nô bộc của phủ…

Truyện chữ