Tác giả:

Em không thể nói cho chị biết được. Trường mầm non lớn nhất huyện Năng có tên là Mần non Ánh Sáng. Bảy năm trước đây ngôi trường này từng được gọi là Mầm non Cây Mận, do một đôi vợ chồng lập ra, thuê hai giáo viên, trong sân trồng một cây mận thấp bé, bên cạnh là tòa nhà hai tầng đơn sơ, tất cả được vây quanh trong hàng lan can trong ngõ nhỏ. Sau đó đôi vợ chồng sang tay ngôi trường cho người khác, một giáo viên cũng gả chồng xa, nên Cây Mận cũng chỉ còn một mình tôi. Tôi nhanh chóng đổi cách gọi tên ngôi trường từ Cây Mận thành Ánh Sáng, và trở thành giáo viên duy nhất tại đây. Tôi không có bằng cấp cao, diện mạo và năng lực không nổi bật, mà đến giờ tôi cũng không thi thố gì, không có chức danh nào, cũng không có động lực cầu tiến, chỉ dựa vào kinh nghiệm trước giờ kiếm 3500 tệ (1) một tháng. (1) Khoảng 11.8 triệu tiền Việt, mà mình google sơ thì tiền ăn hàng tháng bên đó có thể tầm khoảng 1500 tệ hoặc hơn rồi. Chu Nhị Đình - đồng nghiệp hiện tại của tôi lúc mới đến thực tập cứ luôn…

Chương 38: 38: Trao Đổi Hồi Ức

Con Thuyền TrốngTác giả: Ngưu Nhĩ NhĩTruyện Bách Hợp, Truyện Đô ThịEm không thể nói cho chị biết được. Trường mầm non lớn nhất huyện Năng có tên là Mần non Ánh Sáng. Bảy năm trước đây ngôi trường này từng được gọi là Mầm non Cây Mận, do một đôi vợ chồng lập ra, thuê hai giáo viên, trong sân trồng một cây mận thấp bé, bên cạnh là tòa nhà hai tầng đơn sơ, tất cả được vây quanh trong hàng lan can trong ngõ nhỏ. Sau đó đôi vợ chồng sang tay ngôi trường cho người khác, một giáo viên cũng gả chồng xa, nên Cây Mận cũng chỉ còn một mình tôi. Tôi nhanh chóng đổi cách gọi tên ngôi trường từ Cây Mận thành Ánh Sáng, và trở thành giáo viên duy nhất tại đây. Tôi không có bằng cấp cao, diện mạo và năng lực không nổi bật, mà đến giờ tôi cũng không thi thố gì, không có chức danh nào, cũng không có động lực cầu tiến, chỉ dựa vào kinh nghiệm trước giờ kiếm 3500 tệ (1) một tháng. (1) Khoảng 11.8 triệu tiền Việt, mà mình google sơ thì tiền ăn hàng tháng bên đó có thể tầm khoảng 1500 tệ hoặc hơn rồi. Chu Nhị Đình - đồng nghiệp hiện tại của tôi lúc mới đến thực tập cứ luôn… Nỗi sợNgười ta kể nhau ngheTrước khi hoà vào biểnDòng sông run rẩy sợ.Nàng ngoái nhìn chặng đường đã quaTừ đỉnh núi đến con đường gió lộngBăng qua bao làng mạc, cánh rừng.Trước mặt nàng giờ là biển rộngDấn thân vàoMãi mãi chẳng còn taDấn thân vàoChắc chắn sẽ tan ra.Nhưng chẳng có cách nàoDòng sông không còn đường quay lại.Chẳng ai có thể quay lại.Vì quay lại là vô phươngTrong tồn tại.Dòng sông phải đánh liều thôiThẳng trôi vào biển lớnBởi khi nàng dấn bướcLà phút giây nỗi sợ tiêu tanLà khi nàng nhận raMình chẳng hề tan biến trong đại dươngMà chính nàng đã trở thành biển cả.- --(Bản gốc của nhà thơ Li Băng - Kahlil Gibran)FearIt is said that before entering the seaa river trembles with fear.She looks back at the path she has traveled,from the peaks of the mountains,the long winding road crossing forests and villages.And in front of her,she sees an ocean so vast,that to enterthere seems nothing more than to disappear forever.But there is no other way.The river can not go back.Nobody can go back.To go back is impossible in existence.The river needs to take the risk.of entering the oceanbecause only then will fear disappear,because thats where the river will knowits not about disappearing into the ocean,but of becoming the ocean..

Nỗi sợ

Người ta kể nhau nghe

Trước khi hoà vào biển

Dòng sông run rẩy sợ.

Nàng ngoái nhìn chặng đường đã qua

Từ đỉnh núi đến con đường gió lộng

Băng qua bao làng mạc, cánh rừng.

Trước mặt nàng giờ là biển rộng

Dấn thân vào

Mãi mãi chẳng còn ta

Dấn thân vào

Chắc chắn sẽ tan ra.

Nhưng chẳng có cách nào

Dòng sông không còn đường quay lại.

Chẳng ai có thể quay lại.

Vì quay lại là vô phương

Trong tồn tại.

Dòng sông phải đánh liều thôi

Thẳng trôi vào biển lớn

Bởi khi nàng dấn bước

Là phút giây nỗi sợ tiêu tan

Là khi nàng nhận ra

Mình chẳng hề tan biến trong đại dương

Mà chính nàng đã trở thành biển cả.

- --

(Bản gốc của nhà thơ Li Băng - Kahlil Gibran)

Fear

It is said that before entering the sea

a river trembles with fear.

She looks back at the path she has traveled,

from the peaks of the mountains,

the long winding road crossing forests and villages.

And in front of her,

she sees an ocean so vast,

that to enter

there seems nothing more than to disappear forever.

But there is no other way.

The river can not go back.

Nobody can go back.

To go back is impossible in existence.

The river needs to take the risk.

of entering the ocean

because only then will fear disappear,

because thats where the river will know

its not about disappearing into the ocean,

but of becoming the ocean.

.

Con Thuyền TrốngTác giả: Ngưu Nhĩ NhĩTruyện Bách Hợp, Truyện Đô ThịEm không thể nói cho chị biết được. Trường mầm non lớn nhất huyện Năng có tên là Mần non Ánh Sáng. Bảy năm trước đây ngôi trường này từng được gọi là Mầm non Cây Mận, do một đôi vợ chồng lập ra, thuê hai giáo viên, trong sân trồng một cây mận thấp bé, bên cạnh là tòa nhà hai tầng đơn sơ, tất cả được vây quanh trong hàng lan can trong ngõ nhỏ. Sau đó đôi vợ chồng sang tay ngôi trường cho người khác, một giáo viên cũng gả chồng xa, nên Cây Mận cũng chỉ còn một mình tôi. Tôi nhanh chóng đổi cách gọi tên ngôi trường từ Cây Mận thành Ánh Sáng, và trở thành giáo viên duy nhất tại đây. Tôi không có bằng cấp cao, diện mạo và năng lực không nổi bật, mà đến giờ tôi cũng không thi thố gì, không có chức danh nào, cũng không có động lực cầu tiến, chỉ dựa vào kinh nghiệm trước giờ kiếm 3500 tệ (1) một tháng. (1) Khoảng 11.8 triệu tiền Việt, mà mình google sơ thì tiền ăn hàng tháng bên đó có thể tầm khoảng 1500 tệ hoặc hơn rồi. Chu Nhị Đình - đồng nghiệp hiện tại của tôi lúc mới đến thực tập cứ luôn… Nỗi sợNgười ta kể nhau ngheTrước khi hoà vào biểnDòng sông run rẩy sợ.Nàng ngoái nhìn chặng đường đã quaTừ đỉnh núi đến con đường gió lộngBăng qua bao làng mạc, cánh rừng.Trước mặt nàng giờ là biển rộngDấn thân vàoMãi mãi chẳng còn taDấn thân vàoChắc chắn sẽ tan ra.Nhưng chẳng có cách nàoDòng sông không còn đường quay lại.Chẳng ai có thể quay lại.Vì quay lại là vô phươngTrong tồn tại.Dòng sông phải đánh liều thôiThẳng trôi vào biển lớnBởi khi nàng dấn bướcLà phút giây nỗi sợ tiêu tanLà khi nàng nhận raMình chẳng hề tan biến trong đại dươngMà chính nàng đã trở thành biển cả.- --(Bản gốc của nhà thơ Li Băng - Kahlil Gibran)FearIt is said that before entering the seaa river trembles with fear.She looks back at the path she has traveled,from the peaks of the mountains,the long winding road crossing forests and villages.And in front of her,she sees an ocean so vast,that to enterthere seems nothing more than to disappear forever.But there is no other way.The river can not go back.Nobody can go back.To go back is impossible in existence.The river needs to take the risk.of entering the oceanbecause only then will fear disappear,because thats where the river will knowits not about disappearing into the ocean,but of becoming the ocean..

Chương 38: 38: Trao Đổi Hồi Ức