Một đôi trai gái ôm nhau. Mùa đông lạnh lẽo, lớp áo khoác dày, hơi ấm phả ra không khí. Bầu trời hôm nay hơi u ám, giống như mịch mù, cũng giống như đen tối. Đôi trai gái vẫn ôm nhau thật chặt, vì đây là châu Âu, dù hôn nhau cũng không gây chú ý. Coi như bởi một cái gì đó, họ cũng bỏ qua tất cả một lần. Chợt, một âm thanh rất khẽ vang lên. Âm thanh của sự thức tỉnh! Hắn đẩy mạnh cô ra bằng một tay, tay còn lại đặt lên ngực, nơi có một dòng máu đỏ tươi bất chấp chảy xuống - Phong.... - Cô ta khẽ gọi, toan đở lấy hắn. Nhưng hắn không cần, một lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn khẩu súng đã gắn ống giảm thanh trên tay cô. Phải, là cô trong một giây hắn buông lỏng mà nổ súng! - Em xin lỗi! - Cô buông khẩu súng ra, nó rơi xuống nền gạch, tan vào không khí - Ngay từ đầu em đã không quyết định cùng anh bỏ trốn, đây chỉ là nhiệm vụ của tổ chức mà thôi. Hắn không còn nghe được cô đang nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống. Lần đầu hắn gặp cô, hắn cứu cô một mạng.…
Chương 13: Cô em trai tùy tiện
Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như VậyTác giả: ThanhtTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhMột đôi trai gái ôm nhau. Mùa đông lạnh lẽo, lớp áo khoác dày, hơi ấm phả ra không khí. Bầu trời hôm nay hơi u ám, giống như mịch mù, cũng giống như đen tối. Đôi trai gái vẫn ôm nhau thật chặt, vì đây là châu Âu, dù hôn nhau cũng không gây chú ý. Coi như bởi một cái gì đó, họ cũng bỏ qua tất cả một lần. Chợt, một âm thanh rất khẽ vang lên. Âm thanh của sự thức tỉnh! Hắn đẩy mạnh cô ra bằng một tay, tay còn lại đặt lên ngực, nơi có một dòng máu đỏ tươi bất chấp chảy xuống - Phong.... - Cô ta khẽ gọi, toan đở lấy hắn. Nhưng hắn không cần, một lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn khẩu súng đã gắn ống giảm thanh trên tay cô. Phải, là cô trong một giây hắn buông lỏng mà nổ súng! - Em xin lỗi! - Cô buông khẩu súng ra, nó rơi xuống nền gạch, tan vào không khí - Ngay từ đầu em đã không quyết định cùng anh bỏ trốn, đây chỉ là nhiệm vụ của tổ chức mà thôi. Hắn không còn nghe được cô đang nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống. Lần đầu hắn gặp cô, hắn cứu cô một mạng.… Vùng vẫy như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Mặc Phong, Lạc Băng Băng ủy uất buông tay. Ngay lúc này, Mặc Phong thừa cơ sờ loạn trên người cô, chiết lưỡi linh hoạt kh*** đ** kh**ng m**ng nhỏ nhắn.Cặp v* cao ngất của Lạc Băng Băng quả thật rất đàn hồi, một tay nắm không hết. Mặc dù hay người cách nhau cả lớp quần áo nhưng cảm giác đủ sướng.Hơn 10 phút sau, nước miếng của Lạc Băng Băng chảy ướt cả cằm, thấm vào cổ áo. Cơ thể cô mềm nhũn, ngồi trên ghế cũng không vững, đôi mắt ướt át nhưng lạnh lẽo như muốn giết người nhìn kẻ đối diện.Mặc Phong có chút thoả mãn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đẹp hiếm hoi này- Tôi lấy tấm này làm hình nền nhé! - Hắn cười nửa miệng nhìn côLạc Băng Băng rất muốn phản bác nhưng cô cảm thấy rất mệt, cơ thể ẩm ướt khó chịu, không muốn hoạt động.- Tôi sẽ đuổi học cậu!Mặc Phong miễn trả lời, Lạc Băng Băng đúng là có cái quyền đó. Chợt điện thoại của hắn reo lên, nhìn tên người gọi tới, hắn mở cửa đi ra ngoài, không quên vẫy tay tạm biệt cô giáo.- Anh Haiiiiiiiii..... - Từ điện thoại truyền đến âm thanh to lớn của Mặc Thanh Thanh- Có chuyện gì?- Em của anh bị người ta đập bầm dập nà, về thoa thuốc giúp đi!Bị đánh? Mặc Phong nghi hoặc. Hắn không phải không biết thực lực của Mặc Thanh Thanh, đối phương phải trên chục người Mặc Thanh Thanh mới ăn thiệt thòi được. Nó chọc vào ai rồi?Về tới nhà, mẹ hắn nấu gì đó dưới bếp, ba hắn thì đã đi làm, có thể chiều mới về, hắn đi thẳng lên phòng của Mặc Thanh Thanh. Cô nhóc này quả thật xem mình là con trai luôn rồi, cả cửa cũng không khoá.- Thanh Thanh!- Cuối cùng anh cũng về, em đau muốn chết rồi đây nè! Mặc Thanh Thanh nhăn mặt nóiChỉ thấy một chai gel salonpass được quăng tới, Mặc Thanh Thanh thì không chút để ý mà cởi áo. Tấm lưng trắng mịn lập tức lộ ra, cái eo thon nhỏ một tay hắn có thể che hết. Vết bầm tím ngay vị trí của dây áo ngực, nhìn qua như bị thiết côn đập trúng.- Thấy không?- Sao em không nhờ mẹ giúp?- Ý kiến gì? Anh muốn mẹ giết em à? Với lại gọi một tiếng anh hai là em đã nể mặt Mặc Sơ lắm rồi, nếu không em sẽ tiếp tục gọi là "chị". Mà anh mau xoa cho em đi!- ỪMặc Phong lấy ít gel thoa lên vết bầm, không ngừng x** n*n Mặc Thanh Thanh là người học võ nên da rất đàn hồi, đụng chạm rất đã tay. Với lại trước đây hắn cũng thường bị thương, mấy chuyện này đúng lúc phát huy.- A, sướng quá! - Mặc Thanh Thanh nhắm mắt rên thành tiếng - Anh mạnh lên chút đi..... Aaaa.....
Vùng vẫy như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Mặc Phong, Lạc Băng Băng ủy uất buông tay. Ngay lúc này, Mặc Phong thừa cơ sờ loạn trên người cô, chiết lưỡi linh hoạt kh*** đ** kh**ng m**ng nhỏ nhắn.
Cặp v* cao ngất của Lạc Băng Băng quả thật rất đàn hồi, một tay nắm không hết. Mặc dù hay người cách nhau cả lớp quần áo nhưng cảm giác đủ sướng.
Hơn 10 phút sau, nước miếng của Lạc Băng Băng chảy ướt cả cằm, thấm vào cổ áo. Cơ thể cô mềm nhũn, ngồi trên ghế cũng không vững, đôi mắt ướt át nhưng lạnh lẽo như muốn giết người nhìn kẻ đối diện.
Mặc Phong có chút thoả mãn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đẹp hiếm hoi này
- Tôi lấy tấm này làm hình nền nhé! - Hắn cười nửa miệng nhìn cô
Lạc Băng Băng rất muốn phản bác nhưng cô cảm thấy rất mệt, cơ thể ẩm ướt khó chịu, không muốn hoạt động.
- Tôi sẽ đuổi học cậu!
Mặc Phong miễn trả lời, Lạc Băng Băng đúng là có cái quyền đó. Chợt điện thoại của hắn reo lên, nhìn tên người gọi tới, hắn mở cửa đi ra ngoài, không quên vẫy tay tạm biệt cô giáo.
- Anh Haiiiiiiiii..... - Từ điện thoại truyền đến âm thanh to lớn của Mặc Thanh Thanh
- Có chuyện gì?
- Em của anh bị người ta đập bầm dập nà, về thoa thuốc giúp đi!
Bị đánh? Mặc Phong nghi hoặc. Hắn không phải không biết thực lực của Mặc Thanh Thanh, đối phương phải trên chục người Mặc Thanh Thanh mới ăn thiệt thòi được. Nó chọc vào ai rồi?
Về tới nhà, mẹ hắn nấu gì đó dưới bếp, ba hắn thì đã đi làm, có thể chiều mới về, hắn đi thẳng lên phòng của Mặc Thanh Thanh. Cô nhóc này quả thật xem mình là con trai luôn rồi, cả cửa cũng không khoá.
- Thanh Thanh!
- Cuối cùng anh cũng về, em đau muốn chết rồi đây nè! Mặc Thanh Thanh nhăn mặt nói
Chỉ thấy một chai gel salonpass được quăng tới, Mặc Thanh Thanh thì không chút để ý mà cởi áo. Tấm lưng trắng mịn lập tức lộ ra, cái eo thon nhỏ một tay hắn có thể che hết. Vết bầm tím ngay vị trí của dây áo ngực, nhìn qua như bị thiết côn đập trúng.
- Thấy không?
- Sao em không nhờ mẹ giúp?
- Ý kiến gì? Anh muốn mẹ giết em à? Với lại gọi một tiếng anh hai là em đã nể mặt Mặc Sơ lắm rồi, nếu không em sẽ tiếp tục gọi là "chị". Mà anh mau xoa cho em đi!
- Ừ
Mặc Phong lấy ít gel thoa lên vết bầm, không ngừng x** n*n Mặc Thanh Thanh là người học võ nên da rất đàn hồi, đụng chạm rất đã tay. Với lại trước đây hắn cũng thường bị thương, mấy chuyện này đúng lúc phát huy.
- A, sướng quá! - Mặc Thanh Thanh nhắm mắt rên thành tiếng - Anh mạnh lên chút đi..... Aaaa.....
Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như VậyTác giả: ThanhtTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhMột đôi trai gái ôm nhau. Mùa đông lạnh lẽo, lớp áo khoác dày, hơi ấm phả ra không khí. Bầu trời hôm nay hơi u ám, giống như mịch mù, cũng giống như đen tối. Đôi trai gái vẫn ôm nhau thật chặt, vì đây là châu Âu, dù hôn nhau cũng không gây chú ý. Coi như bởi một cái gì đó, họ cũng bỏ qua tất cả một lần. Chợt, một âm thanh rất khẽ vang lên. Âm thanh của sự thức tỉnh! Hắn đẩy mạnh cô ra bằng một tay, tay còn lại đặt lên ngực, nơi có một dòng máu đỏ tươi bất chấp chảy xuống - Phong.... - Cô ta khẽ gọi, toan đở lấy hắn. Nhưng hắn không cần, một lần nữa đẩy cô ra, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nhìn khẩu súng đã gắn ống giảm thanh trên tay cô. Phải, là cô trong một giây hắn buông lỏng mà nổ súng! - Em xin lỗi! - Cô buông khẩu súng ra, nó rơi xuống nền gạch, tan vào không khí - Ngay từ đầu em đã không quyết định cùng anh bỏ trốn, đây chỉ là nhiệm vụ của tổ chức mà thôi. Hắn không còn nghe được cô đang nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, cả người ngã xuống. Lần đầu hắn gặp cô, hắn cứu cô một mạng.… Vùng vẫy như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Mặc Phong, Lạc Băng Băng ủy uất buông tay. Ngay lúc này, Mặc Phong thừa cơ sờ loạn trên người cô, chiết lưỡi linh hoạt kh*** đ** kh**ng m**ng nhỏ nhắn.Cặp v* cao ngất của Lạc Băng Băng quả thật rất đàn hồi, một tay nắm không hết. Mặc dù hay người cách nhau cả lớp quần áo nhưng cảm giác đủ sướng.Hơn 10 phút sau, nước miếng của Lạc Băng Băng chảy ướt cả cằm, thấm vào cổ áo. Cơ thể cô mềm nhũn, ngồi trên ghế cũng không vững, đôi mắt ướt át nhưng lạnh lẽo như muốn giết người nhìn kẻ đối diện.Mặc Phong có chút thoả mãn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đẹp hiếm hoi này- Tôi lấy tấm này làm hình nền nhé! - Hắn cười nửa miệng nhìn côLạc Băng Băng rất muốn phản bác nhưng cô cảm thấy rất mệt, cơ thể ẩm ướt khó chịu, không muốn hoạt động.- Tôi sẽ đuổi học cậu!Mặc Phong miễn trả lời, Lạc Băng Băng đúng là có cái quyền đó. Chợt điện thoại của hắn reo lên, nhìn tên người gọi tới, hắn mở cửa đi ra ngoài, không quên vẫy tay tạm biệt cô giáo.- Anh Haiiiiiiiii..... - Từ điện thoại truyền đến âm thanh to lớn của Mặc Thanh Thanh- Có chuyện gì?- Em của anh bị người ta đập bầm dập nà, về thoa thuốc giúp đi!Bị đánh? Mặc Phong nghi hoặc. Hắn không phải không biết thực lực của Mặc Thanh Thanh, đối phương phải trên chục người Mặc Thanh Thanh mới ăn thiệt thòi được. Nó chọc vào ai rồi?Về tới nhà, mẹ hắn nấu gì đó dưới bếp, ba hắn thì đã đi làm, có thể chiều mới về, hắn đi thẳng lên phòng của Mặc Thanh Thanh. Cô nhóc này quả thật xem mình là con trai luôn rồi, cả cửa cũng không khoá.- Thanh Thanh!- Cuối cùng anh cũng về, em đau muốn chết rồi đây nè! Mặc Thanh Thanh nhăn mặt nóiChỉ thấy một chai gel salonpass được quăng tới, Mặc Thanh Thanh thì không chút để ý mà cởi áo. Tấm lưng trắng mịn lập tức lộ ra, cái eo thon nhỏ một tay hắn có thể che hết. Vết bầm tím ngay vị trí của dây áo ngực, nhìn qua như bị thiết côn đập trúng.- Thấy không?- Sao em không nhờ mẹ giúp?- Ý kiến gì? Anh muốn mẹ giết em à? Với lại gọi một tiếng anh hai là em đã nể mặt Mặc Sơ lắm rồi, nếu không em sẽ tiếp tục gọi là "chị". Mà anh mau xoa cho em đi!- ỪMặc Phong lấy ít gel thoa lên vết bầm, không ngừng x** n*n Mặc Thanh Thanh là người học võ nên da rất đàn hồi, đụng chạm rất đã tay. Với lại trước đây hắn cũng thường bị thương, mấy chuyện này đúng lúc phát huy.- A, sướng quá! - Mặc Thanh Thanh nhắm mắt rên thành tiếng - Anh mạnh lên chút đi..... Aaaa.....